Người ta nói bước ngoặt quan trọng trong cuộc sống là khi thi đại học, nhưng Cao Viễn Phong cảm thấy thi đại học là bước ngoặt thể lực của mình?
Gần tháng 6, những đứa trẻ trong gia đình họ sắp ra chiến trường.
Nhưng em lên thì lên, ở nhà anh là sao?
Cao Viễn Phong đã vô lực phun tào.
Chu Kỳ Lân lý do tương đương trâu bò hống hống(ầm ĩ): Như vậy không có nỗi lo về sau.
Cao Nguyên Phong trong lòng kêu rên, cho dù em có anh dũng hy sinh, anh cũng sẽ hảo hảo tồn tại a hỗn đản!
Huống chi nhà Cao Viễn Phong cũng chỉ có một cái giường a, hai đại lão gia làm sao chen chúc?
Sau khi cắn răng nuốt máu, Cao Viễn Phong cũng không dám chậm trễ, mỗi ngày phải hầu hạ thức ăn ngon cho Chu Kỳ Lân, hết lần này tới lần khác Chu Kỳ Lân còn không an phận, buổi tối hai người chen chú ở trên giường rộng 1m2, Chu Kỳ Lân nhất định phải ôm *(anh) chú Cao Viễn Phong mới có thể ngủ, lý do chính đáng là: Quá chen chúc.
*tui thim:3
Cao Viễn Phong khổ mà không thể nói nên lời, chen chúc em liền về nhà đi! Phải biết là, nhà Cao Viễn Phong ngay cả điều hòa cũng không dùng nổi.
Bất quá sau đó một chuyện rất khó khăn đã xảy ra.
—— Cao Viễn Phong muốn đi công tác.
Hắn cũng không biết loại chuyện tốt này, không, loại suy sự làm sao có thể đến phiên mình? Hắn chỉ là một tiểu trong suốt qua loa đại khái, vì sao lại bị đẩy đi cùng băng sơn đại nhân đi công tác a đậu má!
Lúc nhận được thông báo của công ty, Cao Viễn Phong thiếu chút nữa hộc máu mà chết. Bên cạnh băng sơn đại nhân rõ ràng có một trợ lý *Tiểu Tỷ xinh đẹp đáng yêu, vì sao phải gom ba người cùng đi!
*Bản raw là Tiểu Tỷ còn tui dịch là tiểu thư thôi thì tui ghi như raw đi lỡ đâu là tên người ta ( v)
Những ngôi sao của niềm vui bây giờ đây đầy năng lượng tiêu cực.
Còn có vật dẫn của năng lượng tiêu cực...
“Anh không thể không đi?” Chu Kỳ Lân co rút trên người Cao Viễn Phong, vẻ mặt đáng thương không muốn cai sữa.
Cao Viễn Phong đang thu dọn hành lý, nghe vậy quay đầu vỗ vỗ mặt *tiểu người yêu nói: "Chỉ một tuần thôi. ”
*tui đổi chút xíu để đằm thắm hơn he~
Một tuần cũng rất dài a, Chu Kỳ Lân nhìn bóng dáng bận rộn của người yêu.
Sáng hôm sau, sau khi đem Chu Kỳ Lân đuổi về nhà mình, Cao Viễn Phong sớm đã đến địa điểm tập hợp, không nghĩ tới xa xa đã nhìn thấy hai người đang chờ hắn ở đích đến.
Ách? Là ba người?
Cố giám đốc đứng bên cạnh xe công ty phái tới, bên cạnh anh còn có một người đứng, là người lần trước ăn cơm cùng Cố giám đốc. Khoảng cách quá xa, nghe không rõ hai người đang nói cái gì, Cố giám đốc kéo tay người nọ, khuôn mặt bình thường tê liệt bây giờ khôi phục như một kỳ tích, khóe miệng hơi cong lên, mặt mày cong cong thiếu chút nữa sáng mù mắt Cao Viễn Phong.
Hai người ở rất gần nhau, người nọ thấp hơn Cố quản lý nửa cái đầu, hơi ngửa đầu nói chuyện với Cố giám đốc, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa. Cố gđ
vẫn luôn không nói chuyện, lẳng lặng cúi đầu chuyên chú mà nghe, thường thường nhíu nhíu mi gật gật đầu.
Sau khi Cao Viễn Phong đến gần, trợ lý Tiểu Tỷ nghênh đón chào hỏi: "Yo, còn rất sớm nha, còn tưởng rằng tôi phải đợi thêm một tiếng nữa", đối mặt với lời khen ngợi của mỹ nữ, Cao Viễn Phong trong chốc lát mặt đỏ lên, gãi gãi đầu: "Ha hả, đến sớm một chút. ”
Nói xong, nhìn phía kia đầu hai người: “Cố giám đốc cũng rất sớm mà.”
Trợ lý Tiểu Tỷ theo tầm mắt Cao Viễn Phong nhìn lại, bĩu môi, vẻ mặt bất mãn nói: “Có thể không sớm sao, vì tư tâm của người nào đó, tôi đứng dậy lúc 7 giờ, đều đứng ở đây gần một tiếng.
Cao Viễn Phong khó hiểu hỏi: "Vị kia là bằng hữu của giám đốc Cố sao? Có vẻ như quan hệ rất tốt nha. ”
Nghe vậy, trợ lý Tiểu Tỷ ái muội cười: “Không chỉ bằng hữu đơn giản như vậy.” Nói xong nhíu mày với Cao Viễn Phong, Cao Viễn Phong bị lời của trợ lý Tiểu Tỷ làm cho không hiểu sao: chẳng lẽ là loại quan hệ này?
Hai người kia không biết bị người ta bát quái, còn đang thân mật.
“Quần áo mang đủ rồi chưa?” Nhân sự kia không có gì to tát dặn dò, luôn cảm thấy chỗ nào cũng không yên tâm, người này chính là người bị bệnh cấp chín, năng lực tự chăm sóc bản thân nghiêm trọng không đủ a.
“Ừm.”
“Giấy chứng nhận mang đủ?"
“Ừm.”
"Lúc xã giao đừng uống nhiều rượu như vậy, có thể trốn thì trốn."
"Ừm."
"Không cần luôn gọi điện thoại cho em, nhất là buổi tối."
“......”
"Phốc——"
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Cố quản lý, người nọ nhịn không được nở nụ cười, vỗ vỗ mặt Cố quản lý, "Được rồi, đi thôi. ”
Cố quản lý không nhúc nhích.
Hai đại bát quái thể xem náo nhiệt bên cạnh lắc đầu, phỏng chừng phải ngày mai mới có thể đi.
Người nọ xấu hổ cười cười với trợ lý tiểu thư cùng Cao Viễn Phong, nói: "Phiền mọi người. ”
Cao Viễn Phong tâm dâng trào: Băng sơn đại nhân đâu được chúng ta chiếu cố nha.
Trợ lý Tiểu Tỷ dường như đã quen với tình cảnh này, cười cười với người nọ: "Được rồi được rồi, tôi cam đoan linh kiện trên người anh ta không thể thiếu. ”
Người nọ tựa hồ yên tâm, chào hỏi xoay người muốn rời đi, Cố giám đốc đột nhiên kéo người nọ lại, nói:
"Muốn nhận điện thoại của tôi." "Muốn trả lại tin nhắn của tôi."
“Phải chờ tôi trở về.”
Cao Viễn Phong hắc tuyến, đây là đanh đưa ra mệnh lệnh sao? Anh cũng quá độc đoán đi, đây là chủ nghĩa xã hội, người ta có quyền con người có được hay không? Người nọ tựa hồ cũng không trách, cười cười với Cố giám đốc, gật gật đầu rời đi.
"Cuối cùng cũng có thể lên đường. Cao Viễn Phong cùng trợ lý Tiểu Tỷ thở ra một hơi.
Lên máy bay, đặt hành lý xong Cao Viễn Phong ngồi xuống bên cạnh Cố quản lý, ngấp nghễ cười với Cố quản lý, vỗ mông ngựa vĩnh viễn không ngại nhiều.
Cố giám đốc gật gật đầu, vẫn cứng đơ như trước.
Cao Viễn Phong hết chỗ nói luôn, vừa rồi còn vẻ mặt ôn nhu Cố đại nhân biến sắc mặt có phải hay không có chút nhanh?
Tóm lại là đồng sự, tuần kế tiếp lại sớm chiều ở chung, dù sao cũng phải làm tốt quan hệ cấp trên không phải sao? Nghĩ đến đây, hắn nĩu mặt không có lời nào để nói: "Cố giám đốc, chúng ta mấy giờ có thể đến đây? ”
"2 giờ."
"Chúng ta liền thị sát một chút tài chính hoạt động của chi nhánh là được?"
"Ừm."
Nụ cười trên mặt Cao Viễn Phong đã không nhịn được nữa: Đại ca, anh có thể liếc mắt nhìn tôi một cái không?
Cố giám đốc bên cạnh trả lời ngắn gọn câu hỏi ngu ngốc của Cao Viễn Phong, không ngừng lật xem điện thoại di động, sau khi tắt máy, chỉ chốc lát sau lại nhịn không được mở ra xem, cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần, khiến Cao Viễn Phong ở một bên buồn bực không thôi. Sắp cất cánh rồi, Cố giám đốc còn đang chờ điện thoại của ai?
Cuối cùng Cố giám đốc dường như không kiên nhẫn, mở ra di động bắt đầu soạn tin nhắn, còn chưa gửi đi, tiếp viên hàng không xinh đẹp đi tới nói: "Tiên sinh, máy bay sắp cất cánh, xin ngài tắt công cụ liên lạc. ”
"Cố giám đốc, amh xuống máy bay lại gửi cũng không muộn đi." Cao Viễn Phong nhắc nhở. Chuyến bay chỉ kéo dài 6 giờ, thực sự ngắn.
Người đàn ông kia dừng tay, rầu rĩ thu hồi điện thoại di động.
Trợ lý Tiểu Tỷ tựa hồ rất mệt mỏi, vừa lên máy bay liền đeo bịt mắt ngủ, Cao Viễn Phong không biết tìm ai nói chuyện. Cố gđ bên cạnh tựa vào chỗ ngồi nhắm mắt lại, ngực có phập phồng rất nhỏ, cũng không biết có ngủ hay không.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ nhỏ đánh vào mặt Cố quản lý, làm cho khuôn mặt cứng ngắc nhu hòa hơn rất nhiều. Đường cong môi duyên dáng, đường cẳng rõ ràng, cộng thêm sống mũi cao thẳng kéo cả khuôn mặt sâu hơn, người này vì sao không đi làm minh tinh? Cao Viễn Phong mặc dù đã có tiểu người yêu, nhưng sở thích thưởng thức mỹ nam lại không thay đổi.
Xuống máy bay, đến khách sạn đã đặt, Cao Viễn Phong ném hành lý, nhảy lên giường: thoải mái quá.
Hết chương 6