Nghĩa nhăn mặt quay sang bên cạnh khi có bàn tay liên tục cho bột vào hỗn hợp cậu đang trộn, "Cậu đừng thêm bột nữa được không?"
"Cậu xem có tí xíu như vậy sao đủ ăn?", Đông tiếp tục đem bột thả vào.
"Nhưng cậu cứ bỏ nhiều như vậy sẽ chẳng có cái nào ăn được đâu", Nghĩa chụp lấy bàn tay đầy bột hất sang một bên, bột thuận thế bám đầy quần người bên cạnh.
"Nếu ăn được mà ít thì ăn làm gì?", Đông tiếp tục ngoan cố cầm bột ném vào, bột vào tô thì ít mà lên người Nghĩa thì nhiều.
"Cậu còn thấy trứng hay bơ gì trong này nữa không? Tất cả đều là bột rồi", Nghĩa hất mạnh bàn tay không biết nghe lời làm bột một lần nữa văng khắp nơi, mặt bàn như có một làn khói mờ bao phủ.
"Cậu làm bánh hay làm ốp la mà muốn thấy trứng?"
Nghĩa bóp chặt tô bột trên tay, không hiểu sao lúc trước lại muốn làm bánh cùng tên nhóc ngang bướng này. Cảm thấy không thể cứng nhắc với người này, Nghĩa hạ giọng: "Lát bỏ vào lo bánh sẽ nở ra gấp năm lần, ăn không hết đâu"
"Sao cậu biết?"
"Vì tôi nghe cô giảng"
Đông khẽ gật đầu hai cái vì lời nói của người kia đột nhiên hợp lý. Đông đúng là không nghe cô giảng được chữ nào, bột bỏ vào lò thì nở cũng hợp lý, nhưng nở gấp năm lần thì... Nhận thấy đối phương mất tập trung, Nghĩa lập tức nhào bột thật nhanh trước khi quá muộn. Đông nhẩm tính một hồi nhận ra sự vô lý to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-chan-ai/3087210/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.