Phong Nhân Châu không thảo luận với anh chuyện có phải lão tài xế hay không. Cậu cởi bộ đồ đua xe xuống, mặc lại áo lông của mình, sau khi về đến nhà tắm rửa xong đi ra ngoài mới phát hiện có tin nhắn.
Năm nay Đàm Nhiên về nước sớm hơn một chút, ở trên QQ kêu gào gửi một đống voice chat, nói là đã mua vé máy bay về hai ngày trước Tết.
Phong Nhân Châu trả lời là biết rồi, tiện tay ném di động lên giường, tìm được máy sấy chậm rãi sấy khô tóc.
Thời điểm Đàm Nhiên trở về đúng là làm khổ người ta. Ngày đông rét mướt, cậu được nghỉ đông rõ ràng có thể ngủ thẳng một giấc nhưng tám giờ rưỡi đã bị đồng hồ báo thức đánh thức, ăn bữa sáng xong ngó di động cũng đã chín giờ. Cậu lái xe đến sân bay cũng phải mất hơn một tiếng, vội vội vàng vàng lên xe giục tài xế nhanh một chút.
Đàm Nhiên ngồi máy bay đường dài, cực kỳ mệt mỏi kéo lê thân thể chết lặng ra khỏi sân bay, Khương Mục ở bên cạnh giúp cậu ta xách hai cái vali lớn. Cậu ta nhanh chóng liếc thấy Phong Nhân Châu, Phong Nhân Châu cao lớn, khí chất lại xuất chúng, chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra. Phong Nhân Châu thấy cậu ta thì cũng đi sang, Đàm Nhiên giơ tay ra muốn ôm, Phong Nhân Châu thuận thế ôm cậu ta, thấy không có ai khác đến đón, nói: “Không có ai nữa à?”
Đàm Nhiên cười giễu: “Chuyện tớ quay về đối với bọn họ cũng không phải chuyện gì tốt.”
Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-cam-tam-tinh-nguyen/2513181/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.