Hình như Tần Tế nhập vai quá sâu, dọc đường đi anh liên tục cung kính nói:
"Thiếu gia, nhiệt độ trong xe phù hợp chưa ạ?"
"Thiếu gia có muốn ăn kẹo không?"
"Thiếu gia muốn uống nước không?"
"Thiếu gia..."
Phong Nhân Châu không nhịn được nữa ngắt lời anh: "Thiếu gia cần yên tĩnh."
Tần Tế cười tiếp lời: "Vâng, thiếu gia."
Chỗ chơi bida gần nhất không xa, đến nơi nhân lúc Phong Nhân Châu chưa xuống xe, Tần Tế vội vàng xuống trước, đi tới bên ghế phụ lái mở cửa xe cho cậu, sau đó cúi người bốn mươi lăm độ, tay trái đặt ở sau lưng, tay phải đưa ra làm động tác mời tiêu chuẩn.
Tần Tế hơi nâng mắt lên đối diện với ánh mắt Phong Nhân Châu, trong mắt anh hiện đầy tình yêu và si mê mà bản thân mình không cách nào khống chế được, tay anh đưa tới trước mặt Phong Nhân Châu, giọng nói hơi căng thẳng, khàn khàn: "Đến rồi, xuống xe thôi."
Gió lạnh thổi tóc mái trước trán anh, viền mắt kính màu vàng cũng vì ánh mắt quá mập mờ trần trụi của anh mà trở nên dịu dàng mềm mại, anh tao nhã lễ độ khom người đưa tay, cam tâm tình nguyện chờ đợi sự chỉ trích và bất mãn của vương tử đối với mình.
"Tôi không muốn đi."
Bầu không khí tình tứ vừa thoáng hiện lên giữa hai người lập tức bay biến sạch, mặc dù Phong Nhân Châu là trai thẳng nhưng cũng không phải chưa từng được đàn ông theo đuổi, lời nói kỳ lạ và hành động quá lố của Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-cam-tam-tinh-nguyen/2513169/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.