Cho đến khi trong bếp bay ra một mùi thức ăn thơm mê người mới câu được hồn của Phong Nhân Châu về, cậu đứng dậy cẩn thận đặt giày về lại trong hộp, thong thả đi tới cửa phòng bếp, đẩy cửa ra tựa vào khung cửa, nhìn về phía Tần Tế mặc áo sơ mi trắng quần tây đeo tạp dề đang nghiêm túc xào rau.
Phong Nhân Châu căn bản không biết nấu ăn, có lẽ cũng chỉ có thể đun nước chiên trứng trong phòng bếp. Cậu không biết Tần Tế kiếm đâu ra cái tạp dề, bên trên màu vàng neon táo bạo kia còn in logo của một nhãn hiệu nào đó, Phong Nhân Châu cắn chặt quai hàm khó khăn lắm mới nhịn cười được.
Tần Tế phân tâm liếc sang nhìn cậu, không thấy được dáng vẻ cố gắng nhịn cười của Phong Nhân Châu, chỉ giục cậu rời đi: "Toàn khói với dầu, đừng tới đây."
Phong Nhân Châu không đi, cậu đảo mắt một cái, nhìn quanh phòng bếp một vòng, phát hiện phòng bếp nhà mình bỗng dưng có thêm mấy cái máy, ánh mắt cậu dừng lại trên máy đun nước, nghi hoặc nói: "Đống máy móc kia đặt ở đây từ lúc nào vậy?"
"Máy đun nước thông minh, đỡ mất công em phải đun nước." Tần Tế bớt chút thời gian trả lời cậu một câu, thấy cậu còn chưa đi, anh cầm xẻng nấu ăn dùng cùi chỏ khẽ đẩy cậu, nói: "Em ra ngoài trước đi, cẩn thận dầu bắn lên người, nghe lời."
Phong Nhân Châu giả vờ từ chối bị đẩy ra khỏi phòng bếp, Tần Tế trở tay đóng cửa lại ngăn cách mùi khói dầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-cam-tam-tinh-nguyen/2513165/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.