Phong Nhân Châu nào biết lần sau là lúc nào, cậu chơi game thua bây giờ tâm trạng đang rất khó chịu, buồn bực gõ mấy chữ trả lời.
Phong Nhân Châu: Đợi lúc nào có cơ hội đi, vừa thua một trận, mệt rồi.
Tần Tế: Mau nghỉ ngơi đi, kiểm soát thời gian dùng mắt một chút, nếu đau thì nhỏ thuốc nhỏ mắt rồi hãy ngủ.
Phong Nhân Châu: Tôi biết.
Tần Tế: Ngủ ngon.
Phong Nhân Châu thoát ra khỏi game liếc nhìn tin nhắn cảm thấy không có gì để trả lời, giơ tay đặt di động lên tủ đầu giường, nằm trên chiếc gối mềm mại thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Điều khiến Phong Nhân Châu khó chịu nhất khi ở nhà là phải dậy sớm ăn sáng, lúc cậu ở phòng trọ một mình muốn dậy lúc mấy giờ thì dậy. Cậu bị tiếng gõ cửa của Phong Nhất Lâm đánh thức, dùng gối che tai lại định ngăn cách tiếng gõ cửa khiến cậu càng bực bội hơn.
Sau khi tiếng gõ cửa vang lên một lúc thì ngừng lại một lát, đang lúc Phong Nhân Châu cảm thấy Phong Nhất Lâm đã buông tha cho mình, tiếng cửa được mở ra lại vang lên, Phong Nhân Châu hoàn toàn bất động, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Phong Nhất Lâm đứng ở cạnh giường nói: "Em biết anh dậy rồi, mau rời giường."
Phong Nhân Châu vẫn nhắm chặt hai mắt, cậu giả chết nói: "Em cứ coi như anh chết rồi đi."
Phong Nhất Lâm cúi người xuống, hạ thấp giọng nói: "Đừng có nằm ì trên giường nữa, đợi lát nữa mẹ sẽ tự tay làm bữa sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-cam-tam-tinh-nguyen/2513162/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.