Ngày hôm sau, hầu như cơn đau đầu đã biến mất hẳn, Minh Tâm lại trở về trạng thái vốn có, hoàn toàn bình thường mà tới lớp. Cậu có vẻ đặc biệt không hề bị ảnh hưởng bởi vụ trấn lột hôm trước, miệng cười toe toét vô cùng khoa trương. Trông cực ngu.
Nhìn bộ dạng như vừa nhặt được tiền của bạn thân, Vũ Kỳ không thể chịu được:
" Bạn học nhỏ, làm gì mà vui thế, chia sẻ chút đi".
" Bạn học nhỏ, bạn học nhỏ...Ngay cả mày cũng gọi tao như vậy". Minh Tâm vô cùng bức xúc, mặc dù đã bị gọi tới quen, nhưng chỉ riêng tên ngố Vũ Kỳ này gọi là y như mỉa mai châm chọc chiều cao của cậu vậy.
Nói ra cũng dài. Biệt danh " bạn học nhỏ" của cậu chính là có từ năm lớp 10. Buổi khai giảng đầu năm đã ốm tới nghỉ, mọi người đều ấn tượng với cậu là con ma bệnh. Hôm sau nhìn thấy cậu đến lớp, rồi lại nhìn nhìn chiều cao của cậu, cứ thế ai đó bật giác thốt lên" bạn học nhỏ", và cuối cùng là cả lớp sử dụng tới giờ.
Thực ra cậu cũng đâu có lùn, 1m6 đó, cũng cao mà. Ngoài ra mọi người đều nói cậu dễ thương, thực sự là vô cùng nghẹn khuất. Con trai con đứa bị bạn học nữ khen dễ thương là cái quỷ gì chứ. Đã thế còn bị kêu là " bạn học nhỏ", chính là sát thương đạt max. Nhưng cậu lại chẳng kháng nghị được gì, chỉ tại với người mình không quen thân cậu không dám to tiếng với người ta.
" Tâm, lại ngẩn người cái gì đấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-ban-hoc-nho/452211/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.