Tác giả: Cửu Mộng Như Tích
Editor: Dứa
Beta: Anne
6.
Nhưng còn chưa kịp làm gì thì bỗng dưng ta lại cảm thấy hình như có người đang kéo tóc ta.
Lực kéo khá nhẹ, chỉ như túm lấy mà thôi nhưng vẫn khiến ta sợ chết khiếp, liền quay ngoắt lại nhìn.
Quả nhiên, đằng sau không có lấy một bóng người.
Ta chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn cúi người tiếp tục cởi đai lưng của thi thể. Mặc kệ trong lòng đang loạn như ma, ngoài mặt ta vẫn nở nụ cười mà ngay cả ta cũng không biết là đang cười với khối thi thể lạnh băng cứng ngắc kia hay cười với người thương trong trí nhớ. Có thể người khác không biết, chứ ta tự mình hiểu được bản thân mình buồn cười đến nhường nào.
Thật ra… Hắn nằm như vậy cũng khá tốt đấy chứ. An an tĩnh tĩnh, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, nghe ta nói chuyện, cho dù hắn chẳng đáp lời cũng đủ khiến ta thỏa mãn, bởi vì thế giới này chỉ còn lại mỗi hai bọn ta.
Bọn ta…
Từ này nghe thân mật biết bao.
7.
Tiết Lâm Vân chết vào ba ngày trước, chết bất đắc kỳ tử không rõ nguyên do.
Lời này, bất kể là ai cũng đều cảm thấy khó tin.
Phu nhân nhà họ Tiết vội vàng phái người đi mời đại sư. Đó là một lão già dáng người khô quắt nhỏ gầy, ngón tay sần sùi y như cành cây khô. Sau khi được mấy người hầu dẫn đi xem thi thể, lão lải nhải một hồi rồi nói với Tiết phu nhân: “Hắn vẫn chưa chết.”
Tiết phu nhân mừng lắm, vội vã gặng hỏi.
“Hắn chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-am-hon/831448/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.