Chương trước
Chương sau
Ánh trăng sáng trong, vô số ánh sáng đua nhau chạy vào bên trong cửa sổ chưa được kéo rèm.
Nằm trên giường là một mỹ nhân tóc dài. Anh cắn môi dưới, trong cổ họng phát ra từng tiếng kêu nhỏ nhặt, nỗ lực không cho miệng phát ra âm thanh lớn tiếng nào.
Tóc trên trán đã bị mồ hôi thấm ướt, thở phì phò, xốc chăn lên, tay run rẩy mà mở ngăn kéo tủ đầu giường.
Kỳ phát tình lần này thật mãnh liệt, có lẽ lần trước là bị thuốc ức chế đè lại nên lần này mới mạnh mẽ như vậy.
Cầm thuốc ức chế trên đôi tay run lẩy bẩy, Ngu Kiều hô hấp dồn dập, chịu đựng phản ứng trên cơ thể mà tiêm thuốc vào người.
"Ha..." chờ thuốc ức chế hoàn toàn đi vào, người anh giống như là bị vớt từ trong vũng nước ra vậy, há miệng thở phì phò.
Run rẩy ngồi dậy, Ngu Kiều sờ sờ đầu tóc ướt dầm dề ở sườn mặt mình.
"Trăm phần trăm phù hợp lại không thể đánh dấu." Chờ cơ thể đã ổn hơn một chút, Ngu Kiều mới thả lỏng thân thể mà nằm lên giường.
Nghĩ đến Alpha có độ phù hợp tuyệt đối với mình, Ngu Kiều thở dài. Cứ cho rằng việc hai người cùng nhau lớn lên rồi đính hôn, nhưng đối với Alpha này, hai người vẫn là tình anh em thuần khiết.
Ngu Kiều lớn hơn Sở Kiêu hai tuổi nên thời kì động dục của anh đến sớm hơn hai năm, tên kia mới chỉ sắp thành niên. Nghĩ đến hôm nay nhìn thấy danh sách phân ban, cũng không biết như thế nào tên kia đột nhiên chuyển đến ban của mình.
Ngu kiều dùng cánh tay che lên đôi mắt, anh có chút mệt mỏi. Chòm mây che đi ánh trăng mông lung, Ngu Kiều thực buồn ngủ liền chìm vào trong giấc ngủ sâu.
Học kì hai lớp 11 phân ban một lần nữa, Ngu Kiều dán miếng dán ngăn cách tin tức tố, cầm sách của học kì mới bước vào lớp học.
Anh nuôi tóc dài, mái tóc đen óng buộc đuôi ngựa thật cao. Cần cổ mảnh khảnh được cổ áo bao quanh, sơ mi không chút xốc xếch qua loa, rất có dáng vẻ của một học sinh giỏi.
Trường Ngu Kiều theo học là một trường tư nhân dành cho giới thượng lưu. Ở nơi này, Alpha và Omega có thể học chung, đa số Omega đều dùng miếng dán ngăn tin tức tố nên Alpha cũng có thể khống chế tin tức tố của mình.
"Sở Kiêu?" Ánh mắt Ngu Kiều dừng lại ở hàng ghế sau cùng, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Sở Kiêu là con trai độc nhất của Sở gia, là người thừa kế duy nhất của đại gia tộc, từ nhỏ đã phải chịu đựng sự giáo dục khắc nghiệt nhất. Thân là Alpha, Sở Kiêu có dáng người cao lớn, hắn là con lai, ngũ quan cực kì giống mẹ, thâm thúy lại xinh đẹp. Ngoài ra còn có đôi mắt màu lục luôn khiến người khác có cảm giác lạnh như băng, mái tóc xoăn tự nhiên, sau khi chải chuốt lộ ra vẻ không phải là người có tính khí tốt.
Sở Kiêu chỉ cần ngồi một chỗ, khí chất trên người hắn đã khác hẳn với những người xung quanh. Hắn đối xử với bất kì ai cũng mang theo ý vị hời hợt, không muốn thân cận mà chỉ giữ phép lịch sự cơ bản nhất.
Mỗi ban chỉ có 40 người, phòng học không nhỏ nhưng lớp học ít người cho nên chọn ngồi cuối cũng sẽ không quá xa bảng.
Anh đi đến phía trước Sở Kiêu, làm cho hắn nhanh chóng di chuyển lực chú ý từ sách vở lên mình.
"Sớm, Ngu Kiều." Âm thanh của Sở Kiêu thật lạnh, từ lúc Ngu Kiều chưa tiến vào phòng học hắn đã ngửi được mùi vị chua ngọt của tin tức tố trong không khí rồi.
Ngu Kiều cong môi cười: "Thật sớm a, ngày đầu tiên khai giảng em còn tới sớm như vậy?" Ngu Kiều thực tự nhiên mà kéo ghế bên cạnh Sở Kiêu ra ngồi xuống.
Sở Kiêu thu hồi tầm mắt, "Ừm" một tiếng, nhìn qua tựa hồ không giống như muốn nói chuyện. Cảm nhận được Ngu Kiều di dời lực chú ý, hắn mới dám liếc nhìn lên mặt bàn.
Thời điểm Ngu Kiều đi vào, cánh tay vô tình đụng phải hắn, tuy rằng cách một lớp quần áo hắn vẫn không tự nhiên mà ngồi thẳng lưng lên.
Ngu Kiều thả lỏng quan sát cái bàn một lần, còn lấy tay chà lên mặt bàn một cái, ngay cả một chút bụi cũng không có. Ngu Kiều nhìn thoáng qua Sở Kiêu hỏi: "Em giúp anh lau bàn sao?" Trường học nghỉ, bàn ghế không ít thì nhiều cũng phải có một ít bẩn.
Sở Kiêu đem khăn ướt đưa cho anh "Anh còn muốn lau lại sao?"
May mắn Ngu Kiều là cùng hắn lớn lên, xong lời này cũng biết là hắn không phải tức giận mà là nghiêm túc hỏi anh.
"Cảm ơn nha." Ngu Kiều cười tủm tỉm mà tiếp nhận khăn ướt, ngón tay đụng phải tay Sở Kiêu, không có phản ứng gì mà trực tiếp thu hồi tay lại.
Thấy Ngu Kiều tập trung thu dọn đồ vật, Sở Kiêu mới đem tay vừa bị chạm qua mở ra. Ngón tay Sở Kiêu thon dài, khớp xương cân xứng, trên đầu ngón tay còn xót lại hơi ấm sau khi đụng vào.
Sở Kiêu mân mê nhẹ đầu ngón tay, tròng mắt màu lục giống như cánh rừng rộng lớn bất tận, bên trong có gió lốc thổi quét, lá cây ve vuốt lẫn nhau, vậy mà trên mặt hắn không hề lộ ra nửa phần.
Mùi vị chua chua ngòn ngọt của thanh mai lan tràn trong không khí, tin tức tố của Ngu Kiều quấn quýt bên chóp mũi Sở Kiêu, làm tin tức tố trên người hắn cũng bắt đầu xao động không nghe lời.
"Tiếu Tiếu, sao đột nhiên em lại nhảy lớp?" Ngu Kiều dọn dẹp xong mới có thời gian nói chuyện với Sở Kiêu. Anh nhớ năm nay đúng ra Sở Kiêu học lớp mười, mà anh cũng đi học muộn một năm nên hai người mới có thể học chung lớp mười một.
Sở Kiêu nghiêng đầu nhìn, hắn rũ mắt, lông mi thật dài run rẩy: "Ba bảo em nhảy."
Tất nhiên nguyên nhân chủ yếu vẫn là hắn không thể cách Ngu Kiều quá xa, nên khi ba đề cập đến hắn liền thuận thế đáp ứng. Những kiến thức lớn nhỏ kia hắn đã được học từ trước, nhảy một lớp cũng chỉ vì muốn gần Ngu Kiều hơn một chút.
Ngu Kiều bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu một cái, khó trách. Thời thơ ấu anh thường xuyên ở chung với Sở Kiêu bởi người lớn muốn họ trở nên thân thuộc. Bây giờ bác Sở ném Sở Kiêu đến cạnh anh, hẳn cũng vì muốn hai người tiếp tục bồi dưỡng tình cảm ha?
Anh gật đầu lần nữa.
"Hôm qua..." Sở Kiêu hơi chần chừ, ánh mắt lóe lên: "Hôm qua kỳ phát tình đã tới rồi sao?"
Ngu Kiều sờ lên miếng dán cách li sau cổ, trừng mắt nhìn "Em ngửi được à?"
Sở Kiêu mím môi: "Ừm. Chúng ta có độ phù hợp tuyệt đối, cho dù dán cái đó em cũng ngửi được."
Ngu Kiều biết điều này, chẳng qua anh rất ít khi đặt chuyện hai người có độ phù hợp tuyệt đối trong lòng, nên theo bản năng làm động tác như vậy.
"Có ổn không anh?" Sở Kiêu thu hồi ánh mắt.
Ngu Kiều cười nói: "Tiêm thuốc ức chế là được, không cần lo lắng cho anh."
Sở Kiêu nhìn anh nhưng không lên tiếng, hai người im lặng.
Chuông vào học thành công cứu vớt không khí lúng túng giữa họ, tiết đầu tiên là môn vật lí. Thầy chủ nhiệm lớp này vừa khéo là thầy dạy vật lí, đơn giản nói mấy câu về chuyện tựu trường, học sinh mới chuyển đến rồi bắt đầu dạy học, dặn giờ tan học buổi chiều ở lại một lát để nói cụ thể hơn.
Ngu Kiều không thích cũng không ghét vật lí, xem như học sinh giỏi toàn diện nên cảm thấy khá dễ dàng. Những kiến thức thầy đang nói Ngu Kiều đã được học, anh đang định đưa bài tập ra làm thì bị thu hút bởi trang giấy chi chít tiếng Anh Sở Kiêu đang cầm.
"Em xem gì thế?" Vì không muốn bị thầy phát hiện, Ngu Kiều thấp giọng nói chuyện, cơ thể dán sát bên người Sơ Kiêu.
Sở Kiêu bị tin tức tố hương thanh mai đột ngột nhào lên kích thích, yết hầu trượt lên xuống, hắn trả lời: "Một cuốn sách về lập trình."
"Lợi hại quá." Ngu Kiều miễn cưỡng nhận ra mấy từ đơn, đa số đều rất dài, hẳn là từ ngữ chuyên ngành.
Sở Kiêu hỏi, "Anh muốn xem nữa không?"
Ngu Kiều không có hứng thú với lập trình, lắc đầu nói: "Em cứ đọc đi."
Dường như Sở Kiêu có chút thất vọng, hắn nhẹ giọng trả lời, tuy ánh mắt vẫn đặt trên sách nhưng không biết suy nghĩ đã bay đến nơi nào.
Không biết cơn gió mang tên chạy thể dục giữa giờ thổi từ đâu về, cuốn theo tất cả học sinh khối mười một. Trường học này lại mang danh có chất lượng giảng dạy cực kì cao, cho nên tất cả học sinh từ lớp mười đến lớp mười hai đều phải tham gia.
Ngu Kiều là lớp trưởng, anh sắp xếp vị trí mỗi người giống như học kỳ trước, đến lượt Sở Kiêu thì nhìn lâu hơn một chút.
"Tiếu Tiếu, lát nữa em đứng bên cạnh anh, tụi mình cùng nhau chạy nhé?" Ngu Kiều đứng cuối cùng để tiện xem xét hàng ngũ của lớp.
Sở Kiêu chưa từng tham gia mấy hoạt động thể thao kiểu này, hắn nhìn sân trường đầy người, lại nhìn vào đôi mắt đen bóng của Ngu Kiều, gật đầu.
Thanh âm của đám đông ồn ào chẳng thể so sánh được với ánh nhìn chăm chú của Ngu Kiều.
Bài hát cổ động vang lên, học sinh bắt đầu chạy. Đội ngũ chạy không quá nhanh, chẳng qua lúc chạy lúc ngừng khiến người ta cảm thấy hơi mệt.
Ngu Kiều chậm rãi chạy bên cạnh hàng ngũ, anh không thích chạy bộ, nhưng vì là lớp trưởng nên bắt buộc phải chạy cuối cùng.
Anh nghiêng đầu nhìn Sở Kiêu, hắn đang mím môi, dù chạy chậm nhưng biên độ đung đưa cánh tay vẫn rất có quy luật.
Tóc xoăn bị gió thổi dán lên mặt, cảm nhận được ánh mắt của Ngu Kiều, Sở Kiêu quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt tựa như đang hỏi có chuyện gì vậy?
Ngu Kiều bị đôi mắt của hắn hớp hồn, anh trả lời: "Không có gì, chỉ là muốn nhìn dáng vẻ của em lúc chạy."
Hô hấp Sở Kiêu gián đoạn, hắn gật đầu nói: "Ừm."
Tiếp theo Ngu Kiều liền nhìn thấy tư thế chạy bộ cực kì tiêu chuẩn của hắn, mỗi động tác đều rất chính xác.
Thấy hắn gật đầu đồng ý, rốt cuộc Ngu Kiều không nhịn được cười lớn.
Sở Kiêu nhìn qua lạnh như băng, vậy mà vẫn đáng yêu như hồi nhỏ thế nhỉ.
Tâm tình Ngu Kiều rất tốt, tin tức tố trên cơ thể lại càng không nể nang. Biết Sở Kiêu là Alpha phù hợp tuyệt đối với mình, tất cả tin tức tố đều chui lên người hắn.
Thanh mai sau khi chín vừa chua vừa ngọt, mùi hương quanh quẩn nơi chóp mũi, kết thúc vị chua là một luồng hương thơm thuần khiết trong trẻo.
Sau khi chạy hai vòng, Ngu Kiều ra mồ hôi làm mùi vị tin tức tố càng nồng nặc, hơi thở Sở Kiêu không thay đổi, hắn buông tay đứng bên cạnh Ngu Kiều, mặc cho tin tức tố quấn quýt mãnh liệt.
Giờ tan học buổi trưa, học sinh ào về phía căng tin. Ngu Kiều thu dọn xong đồ đạc, hỏi: "Tới căng tin chứ?"
"Được."
Hai người sóng vai nhau ra khỏi phòng học, không biết rằng trong lớp có không ít người đang thảo luận về bọn họ.
Ngu Kiều cũng giống như những Omega khác, vóc dáng không cao, tay chân rất nhỏ nhắn, anh đứng bên cạnh Sở Kiêu trông thấp hơn cả một đoạn lớn. Mái tóc dài của Ngu Kiều quét tới quét lui phía sau lưng, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua làm đuôi tóc phất phơ, lộ ra làn da trước đó bị tóc che khuất.
Sở Kiêu đi chậm hơn một bước, nhìn thấy từng sợi tóc bay lên theo gió của anh, trái tim bỗng cảm thấy như bị chạm đến.
Ngu Kiều khối mười một được coi là tình nhân trong mộng của tất cả Alpha, thành tích và tính tình tốt, hơn nữa ngoại hình cũng rất đẹp. Thấy anh tới căng tin cùng một Alpha lạ mắt, phút chốc đa số Alpha khối mười một đều phát điên.
Omega họ hết lòng mong ước sau kỳ nghỉ ——
Vậy! Mà! Nói! Chuyện! Yêu! Đương!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.