Editor: Chentranho
Đó là một cái hôn thoáng qua, thậm chí còn không phải là một nụ hôn, nhưng mùi rượu hơi say kia lại khiến Hạ Hoài say ngất.
Ánh mắt cậu lướt qua đôi mắt biết cười của người con trai, trái tim dường như bị vây khốn bởi một cái gì đó, từ từ chìm nghỉm.
Bất giác, ánh mắt lộ ra khát vọng sâu thẳm trong nội tâm, đôi mắt đen nhánh càng ngày càng tối.
Nhưng mà Giang Sơ Tinh không phát hiện ra điều này, sau khi có được thứ mình muốn, anh lại thấy mình cách Hạ Hoài xa quá.
Chủ động tiến lại sát gần cậu, ôm lấy cổ Hạ Hoài: “Em đừng sợ, sau này anh có thể mua cho em.”
Hạ Hoài cụp mắt nhìn Omega đang dựa vào mình, cậu híp híp mắt, hầu kết khẽ động: “Nhưng em không muốn kẹo nữa.”
“Hả?” Giang Sơ Tinh bị cồn dồn lên đại não làm cho thần trí mơ hồ, mùi vị trên người đối phương quá thoải mái, cũng quá ỷ lại. Anh nở nụ cười trên môi: “Vậy em muốn gì anh đều cho em.”
“Thật sao?” Hạ Hoài hơi cúi người xuống, dùng ngón tay khống chế nhéo nhéo sau cổ Giang Sơ Tinh.
Hơi thở ấm áp lướt qua tai anh, mang theo một tia ám chỉ: “Thật không anh, cái gì đều có thể phải không?”
Khoảng cách giữa họ gần đến mức ai nhìn thấy cũng phải đỏ mặt.
Lông mi Giang Sơ Tinh run lên, anh chỉ cảm thấy tin tức tố xẹt qua trên mặt kia khiến anh càng thêm ỷ lại, tựa như trấn an lại giống như dụ dỗ: “Ừ, cái gì cũng được.”
–
Thời gian đã không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-abo-meo-trang-omega-cung-hac-bao-alpha/831474/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.