Giang Sơ Tinh hơi giật mình.
Sau khi phản ứng lại, đôi mắt màu hổ phách của anh có phần thỏa mãn: “Em thích là tốt rồi.”
Hạ Hoài gảy dây đàn hai cái, không lên tiếng.
Giang Sơ Tinh thích sự yên lặng trong bầu không khí này.
Có một loại vô hình ăn ý cùng an tâm.
Lần đầu tiên sau hai năm, Giang Sơ Tinh cảm thấy rất nhẹ nhàng, sau nỗi thống khổ với căn bệnh của mình, lại thêm nỗi mờ mịt khi biết tin bản thân phân hóa thành Omega, và cả cảm giác áy náy sâu sắc đối với Hạ Hoài, những áp lực và gánh nặng vô hình trong một khắc này nháy mắt được giảm bớt đi rất nhiều.
“Em còn muốn uống thêm chút gì không?” Giang Sơ Tinh thả lỏng người, nhẹ giọng nói chuyện không chút bận tâm: “Chúng ta hình như chưa bao giờ cùng nhau uống rượu đâu.”
Không đợi được câu trả lời, Giang Sơ Tinh bất đắc dĩ mà cười cười.
Xem ra vẫn là không được nhỉ?
“Tính tang……”
Không nói một chữ nào, Hạ Hoài quay đầu nhìn anh hỏi: “Trong nhà có rượu?”
Giang Sơ Tinh sững sờ gật đầu, “Có, rượu chứ không phải bia đâu, được không?”
Hạ Hoài do dự một chút rồi gật đầu: “Được, uống một chút.”
Khi Giang Sơ Tinh lấy rượu ra, Hạ Hoài nhíu mày, cậu còn tưởng là rượu gạo trắng linh tinh, không ngờ lại là rượu ngoại.
Ước chừng với tửu lượng của Giang Sơ Tinh, loại rượu này anh uống không tới một ly liền say.
Nhưng Hạ Hoài không nói, nhìn Giang Sơ Tinh yên lặng rót đầy hai cái ly nhỏ.
“Hôm nay là một ngày đặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-abo-meo-trang-omega-cung-hac-bao-alpha/250514/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.