Ngày hôm sau, Cố An nhìn thấy hai người bước vào phòng học, hắn đánh giá bầu không khí giữa hai người, có vẻ không tệ như trong tưởng tượng.
Chẳng lẽ không có đánh lộn?
Ngày hôm qua đều là ảo giác?
Cố An quay đầu, thật sự to gan lớn mật hạ giọng hỏi: “Hai người không có việc gì chứ?”
Giang Sơ Tinh nhướng mắt, nhẹ nhàng trả lời: “Không sao.”
Ngày hôm qua anh cũng tưởng sẽ có chuyện, nhưng không ngờ thái độ của Hạ Hoài lại tốt đến bất ngờ.
Cố An lại xác nhận một lần nữa: “Thật không?”
Giang Sơ Tinh lại một lần nữa gật đầu.
Cố An thở phào nhẹ nhõm: “Ngày hôm qua anh không biết là hù cho tụi em sợ hãi đến chết đi sống lại thế nào đâu. Hai người hùng hổ đi ra ngoài, không biết còn tưởng rằng định hẹn đánh nhau đấy.”
Hẹn đánh nhau, Giang Sơ Tinh nghe thấy lời này, ghé mắt nhìn nghiêng sang nam sinh đang nằm trên bàn. Bọn họ từ nhỏ đến lớn chưa từng đánh nhau, nếu có cơ hội thật ra anh cũng muốn thử một chút.
Tiêu Thời thu hồi di động, ở dưới bàn đá đá hắn: “Không có việc gì thì tốt.”
Cố An phản ứng nhanh, vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, hòa khí sinh tài, hát một bài mà thôi…… Ưm ưm ưm……”
Tiêu Thời một phen che lại cái miệng của Cố An, hắn cũng đến phục cậu ta luôn.
Thật sự sợ cậu ta nói nhiều sai nhiều, Tiêu Thời đối với Giang Sơ Tinh ngượng ngùng cười cười, sau đó bẻ đầu Cố An xoay trở lại.
“…………”
Khi kỳ thi hàng tuần đến gần, tiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-abo-meo-trang-omega-cung-hac-bao-alpha/250512/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.