Tú bà của Xuân Hồng Lâu chưa từng gặp qua loại chuyện này bao giờ, đây là địa bàn của Lã tướng quân, lâu lắm rồi chưa từng có ai dám đến sinh sự. Đang định xắn tay áo kêu người đâu, nam tử áo đen đi sau người đeo mặt nạ đột nhiên vung chưởng bổ vào trụ đá cẩm thạch trước mặt, sau đó cây trụ đột nhiên bị chặt đứt. 
Vì thế tú bà liền tự động tự chủ tự phát tự nguyện câm miệng. 
“Doãn Thu Thủy đâu?” Cận mỗi khi nói chuyện với người khác luôn rất lạnh lùng. 
“Doãn Thu Thủy? A, hai vị công tử tìm Y Y sao…Nhưng con bé hiện tại đang có khách…” Nhắc đến cô nương của mình, vẻ mặt tú bà lại hơi hơi vùng lên, đang định thao thao bất tuyệt, liếc thấy ánh mắt của người đeo mặt nạ, liền chầm chậm đi trước dẫn đường. 
Chiết Hoa công tử một cước đá tung cửa. 
Nam nhân trên giường còn chưa kịp thưởng thức tác phẩm của mình đã bị Cận xách ra ngoài. Trên giường là một nữ nhân, tứ chi bị tách ra ở góc độ cực lớn, trói vào thành giường, làn da bạch ngọc hiện rõ những vết lằn. Tóc đen ẩm ướt rơi tán loạn, dính trên cần cổ trắng nõn, sắc mặt vô cùng bình tĩnh. 
Hương diễm như vậy. 
Cận bước lên cởi trói cho nàng, vẻ mặt nàng lạnh nhạt nhìn mụ tú bà, khoanh tay hỏi: “Nhóm khách thứ hai sao?” 
Chắc hẳn là vậy, nếu không mẹ đã không gật đầu —— hai người này chắc đã trả tiền rồi. 
Vì vậy nàng bắt đầu lạnh nhạt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-moi-sai/2208848/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.