Lưu Huyền Thanh là một bộ đầu tốt, ai ai cũng biết, thân là bộ đầu, đương nhiên võ công cũng thuộc dạng có danh tiếng. Lưu bộ đầu của chúng ta hiện nay đang giục ngựa chạy như điên, bộ dạng không chịu thua hệt như mọi khi.
Có rất nhiều phạm nhân đã thua trên tay hắn, bọn họ đều nhận xét: hắn đủ tàn nhẫn.
Hắc mã phía trước cuối cùng cũng ngừng lại, người ngồi trên ngựa đeo mặt nạ, đội mũ che kín mặt, một thân trang phục đen, dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo không ai bì kịp.
“Ngươi…” Lưu bộ đầu của chúng ta dựa vào kiến thức rộng rãi của chính mình, vốn tưởng sau khi xưng tên sẽ có thể khiến người nọ thông suốt, bây giờ đột nhiên phát hiện không thể nhìn rõ mặt đối phương, đành phải nghiêm nghị quát: “Buông Doãn tiểu thư ra, ta chừa cho ngươi một đường sống!”
Câu trả lời của Hắc y nhân là trở tay vung một kiếm, sau đó, giục ngựa chạy tiếp…Mặc cho Lưu bộ đầu của chúng ta đứng im tại chỗ, vẫn còn giữ nguyên pose hình vô cùng nghiêm nghị kia.
Cây tùng ba người ôm không xuể bên cạnh hắn đột nhiên ầm một tiếng gãy đôi, khiến hắn vô thức sờ sờ cổ.
Vì vậy Lưu đại bộ đầu của chúng ta đành giục ngựa quay về, mặc dù lần này bảo hộ Doãn tiểu thư thất bại, khả năng có thể mất mũ sa, nhưng mũ mất còn có thể mua lại, nếu mạng không còn, vậy thì tha hồ mà cười.
Cho nên Lưu đại bộ đầu của chúng ta vô cùng đau đầu, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-moi-sai/2208840/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.