Vân Xuyên cảm thấy cả người dường như sắp nổ tung.
Cậu lặng lẽ quay đầu đi, không muốn để Lạc Hằng nhìn thấy từng mảng đỏ lên trên mặt mình, lại không ngờ làm thế sẽ lộ ra cần cổ xinh đẹp đỏ bừng.
Lạc Hằng đúng là đã thấy. Hầu kết anh di chuyển lên xuống, mạnh mẽ ép tầm mắt mình rời khỏi phần cổ trắng nõn kia của Vân Xuyên.
Đôi mắt nhìn xuống chút nữa là eo thon lắc lư bên trong áo ngủ rộng rãi.
Quá gầy, chỉ cần động tay là có thể ôm trọn.
Lạc Hằng không nhịn nổi, cào tim gãi phổi muốn biết làn da được áo ngủ bao bọc ấy có mịn màng căng bóng như anh tưởng tượng không, nhưng bàn tay vừa muốn chạm vào thì Vân Xuyên di chuyển, rời khỏi lồng ngực anh.
Áo ngủ mềm mại lướt qua kẽ ngón tay, cái gì cũng không giữ lại được.
Lạc Hằng chà xát ngón tay, cũng lui về sau một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Bầu không khí im lặng xấu hổ bao trùm mọi nơi.
Tay chân Vân Xuyên cứng đờ, mắt đảo lung tung qua trái qua phải. Lạc Hằng muốn nói gì đó để xoá bỏ không khí ngại ngùng ngột ngạt này, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy cánh môi hơi sưng đỏ của Vân Xuyên.
Lạc Hằng nhìn trời, nói không nên lời.
Qua hồi lâu, Lạc Hằng cảm thấy mình đã bình tĩnh trở lại mới mở miệng hỏi: “Cho nên cuối cùng là xảy ra chuyện gì vậy?”
Trước khi mở miệng còn cố ý hắng giọng một cái, lúc nói chuyện còn cố giả vờ ngây thơ không biết gì hết, rõ ràng trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-may-nho-ngoan-ngoan/368200/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.