Lạc Hằng có một khuôn mặt “Quý ông xa nhà bếp”, nhưng lúc bắt tay vào việc trông khác hoàn toàn: Xắt rau rất điêu luyện, đổ dầu vào chảo lưu loát, thậm chí còn lật thìa.
[Anh còn biết nấu cơm sao? Bình thường anh đều tự mình nấu ăn à?] Vân Xuyên bận rộn bên cạnh anh.
Lạc Hằng nói: “Cậu nhìn tôi giống người có thời gian tự mình nấu ăn sao? Ngày thường tôi đều ăn trong nhà ăn của công ty.”
[Cũng đúng, phòng bếp của anh rất sạch sẽ, vừa nhìn đã biết không được sử dụng thường xuyên.]
Lạc Hằng đặt nồi lên bàn, quay đầu lại nói: “Vậy mà cậu còn không cảm ơn tôi? Lâu rồi tôi mới vào bếp mà lại là nấu cho cậu ăn.”
Vân Xuyên đắc ý cười.
Đồ ăn cho hai người không cần quá phong phú, bốn món giản dị, thêm một nồi cháo gà nấu lửa nhỏ. Suy xét đến Vân Xuyên mới vừa khỏi bệnh, cố ý làm đồ ăn thật thanh đạm.
Lạc Hằng cởi tạp dề ngồi vào bàn, thoải mái hưởng thụ ánh mắt sùng bái của Vân Xuyên.
[Vừa nãy tôi có ăn vụng một chút,] Vân Xuyên cắn đũa, cho anh xem màn hình di động, [Vị rất ngon. Tuyệt ghê, không giống tôi, tôi không biết nấu cơm.]
Lạc Hằng kinh ngạc: “Cậu không biết nấu cơm? Bánh quy cậu nướng khá ngon mà.”
[Bánh quy không cần học hỏi nhiều, chỉ cần lò nướng, cho nguyên liệu theo tỉ lệ chắc chắn sẽ không thất bại.] Cậu vừa gõ chữ vừa gắp một miếng cá bỏ vào miệng, híp mắt khen ngợi, [Ngon quá ngon quá, món này ăn ngon nhất!]
“Cái này ngon nhất à?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-may-nho-ngoan-ngoan/368187/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.