Tối.
Sau khi tiễn Hắc Mộc Thần ra về, Ngải Tịch có ngàn điều muốn nói với anh.
Vậy mà lời sắp thốt lên cô lại nuốt xuống vào bụng.
Chỉ u sầu nói với anh vỏn vẹn hai chữ.
" Ngủ ngon ".
Anh mỉm cười, xoa đầu cô rồi lên xe đạp mạnh chân ga rời đi.
Trở về phòng, cô trằn trọc suốt đêm không tài nào nhắm mắt được.
Cô nhớ đến lời của Simle nói, cô đúng là không nên ở lại bên cạnh anh nữa.
Nước mắt của cô ướt đẫm cái gối. Cô không biết đã khóc bao nhiêu nữa, khóc mệt rồi cô dần dần chìm vào giấc ngủ sâu..
Sáng hôm sau.
Ngải Tịch không có hứng thú ăn uống gì cả, nhìn vào bữa sáng mà mẹ cô chuẩn bị, đều là những món cô thích. Cô không thể nuốt vào bụng nổi. Chỉ thu dọn lại giúp mẹ rồi đi lên phòng.
Lâm Cát Tường thở dài uể oải. Bà hiểu con gái bà hơn ai hết, nếu không có tâm sự chẳng bao giờ mà thấy đồ ăn ngon như thế lại chẳng thèm động đũa.
...
Ngải Tịch nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời hôm nay rất u ám. Mây đen kéo đến, cô lại thấy mưa cũng trút xuống từng hạt nặng nề, lòng cô hiện tại còn nặng trĩu hơn.
Đúng là một ngày thích hợp để rời xa nhau, từ đây cô và anh chính thức sẽ trở thành người lạ biết tất cả về nhau..
Do dự một hồi, Ngải Tịch quyết định bấm vào một dãy số.
Đầu dây bên kia nhanh chóng nhận máy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-mau-con-tim/3054573/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.