Sáng hôm sau.
Từ sau lần ngất đi trong vòng tay của Trần Hoa Minh Nhất. Ngải Tịch cô đã nhốt chính mình trong phòng ba ngày liên tiếp, không ăn không uống gì. Mẹ cô và Trần Hoa Minh Nhất hết lời khuyên bảo nhưng cô vẫn không mở cửa.
Sắc mặt cô hiện tại trắng bệch. Không còn chút sức lực.
Ngải Tịch đang ngắm nhìn thế giới bên ngoài qua cửa sổ. Nhớ lại những hồi ức tươi đẹp giữa cô và Hắc Mộc Thần.
Ánh mắt cô lại dừng đến khung ảnh trên đầu giường, một cặp đôi yêu nhau mặn nồng thắm thiết ôm lấy nhau, trao cho nhau tình yêu thật thơ mộng.
Ngày nào cô cũng thế, cứ nhìn đến khung ảnh đó tim cô lại đau, nước mắt không kìm được mà rơi xuống thật nhiều, thật nhiều...
Hôm nay lại sắp có mưa. Ngải Tịch chỉ mong sao có thể trời quang mây tạnh một chút được không?
Cô sợ bầu trời u ám này. Đây có lẽ là điềm không lành đối với cô.
Tay cô đang cầm khung ảnh đột nhiên rơi xuống, vỡ tan bành.
Ngải Tịch bàng hoàng vội ngồi xổm xuống nhặt lấy. Mảnh vỡ thủy tinh đâm vào cô, máu tươi chảy ra từng hồi.
Lòng cô có dự cảm không lành.
Đang loay hoay nhặt lại khung ảnh.
Trần Hoa Minh Nhất và Lâm Cát Tường đập mạnh cửa kêu cô.
" Tiểu Tịch, cậu mau ra ngoài đi. Hắc Mộc Thần có chuyện rồi! ". Tiếng của Trần Hoa Minh Nhất vang lên thất thanh.
Ngải Tịch hốt hoảng mở cửa. Câu đầu tiên cô hỏi là: " Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-mau-con-tim/3054569/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.