Chương trước
Chương sau
Cả thân hình cao lớn vững vàng của Hắc Mộc Thần sững người lại. Thời gian như hóa đá mà đọng lại từng chút một. Anh đứng lặng im ở đó không động đậy, đôi mắt trở nên lạnh lẽo cực độ. Gân xanh nổi rõ ràng trên bàn tay anh, biểu hiện sự tức giận đang dần bao trùm. Ấn đường Hắc Mộc Thần nhíu chặt lại, đôi lông mày anh còn không dãn ra mà gần như dính chặt vào nhau.

Từ bóng lưng anh khiến Ngải Tịch cảm thấy sát khi đang bao trùm không khí lúc này, cô đi đến rồi cầm điện thoại lên xem tin nhắn. Một dòng chữ đầy ám muội hiện ra.

" Tiểu Tịch, anh thật nhớ hương vị của em, sao em lại có thể mê người như vậy hả? Cảm giác ở bên anh có sung sướng bằng Hắc Mộc Thần không? ".

Tên người gửi cũng được hiện ra rất rõ ràng không che đậy: Tần Khuyết!

Vẻ mặt Ngải Tịch trở nên luống cuống, điện thoại trên tay cô cũng đồng thời rơi xuống mặt bàn. Cô nhìn qua Hắc Mộc Thần, anh đang dùng đôi mắt cực kì giá lạnh nhìn cô. Cất giọng lạnh băng.

" Em nói xem? ".

Gương mặt Ngải Tịch tái nhợt nhìn anh, cả sống lưng cô bắt đầu lạnh toát vì ánh mắt như muốn giết người của Hắc Mộc Thần, cô nắm lấy cánh tay Hắc Mộc Thần rồi lay lay.

" Thần..anh nghe em giải thích đi! Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu..".

" Chát! ".

Tiếng điện thoại vỡ tan tành vang lên. Hắc Mộc Thần dùng sức thật mạnh rồi đập nát chiếc điện thoại của Ngải Tịch. Khóe mắt anh đã hằng lên vành đỏ vì tức giận. Giọng nói càng trở nên nguy hiểm hơn.

" Em giải thích cái gì? Tin nhắn rõ ràng như vậy em còn muốn nói gì nữa, hả? ".

Đôi mắt Ngải Tịch đã dần mờ tịt vì nước mắt. Cô lắc lắc đầu bi thương nói.

" Em..anh tin em được không? Thật ra..thật ra em..".

" Đủ rồi! ". Giọng nói gầm lên của Hắc Mộc Thần cắt ngang lời cô.

" Em bảo tôi tin em như thế nào hả? Trong mấy ngày tôi bị giam em liền đi lăng loàn với Tần Khuyết!? Em thiếu hơi đàn ông như vậy sao? ".

Lời nói của anh lạnh thấu xương. Cả thân thể Ngải Tịch dần run rẩy, cô buông tay anh ra rồi lau thật mạnh nước mắt trên mặt. Dùng ánh mắt giá lạnh nhìn Hắc Mộc Thần. Giọng nói cũng trở nên cứng rắn hơn.

" Phải! Anh nói đúng, tôi thiếu hơi đàn ông đấy! ".

Khóe môi Hắc Mộc Thần cong lên rồi anh nở nụ cười chua chát.

" Tại sao? Tại sao lại làm như vậy với tôi? ".

Ngải Tịch bỗng bật cười mỉa mai, cô gần như thốt ra từng lời nói đầy cay nghiệt.



" Vì sao ư? Nếu anh bị giam rồi ai sẽ cung phụng tôi như bảo bối đây? Nếu anh không cho người phóng hỏa Mạn gia thì sẽ bị giam sao? Hắc Thị cũng vì anh mở trở nên yếu thế, liên lụy cả tập đoàn của tôi. Anh nói tôi không nên đi tìm người đàn ông mới cho mình à? Tần Khuyết còn yêu tôi hơn anh kia kìa, anh ấy chăm sóc tôi trên giường cực kỳ cực kỳ tốt! ".

Giọng nói Hắc Mộc Thần gầm lên dữ dội.

" Câm miệng! ".

Nói rồi anh giơ tay lên bóp thật chặt vào cổ Ngải Tịch, ép cô đến sát bức tường rồi ra sức bóp chặt cổ cô. Ngải Tịch bất ngờ vì hành động của anh, cô bị anh bóp nghẹn đến sắp không thở nổi bèn vùng vẫy kịch liệt.

" Buông ra..buông..Anh ép tôi câm thì tôi phải càng nói, Tần Khuyết làm tôi thỏa mãn hơn khi nằm ở dưới thân anh ấy. Anh ấy dịu dàng chăm sóc tôi cặn kẽ, còn bộ dạng của anh thì sao? ".

Sức bóp chặt cổ cô đang dần tăng lên. Giọng nói lạnh như âm khí rơi xuống đầu Ngải Tịch.

" Im ngay cho tôi! Nếu không tôi sẽ chính tay bóp chết em! ".

" Anh lộ..bản tính..độc ác của anh..rồi à?..". Giọng nói của Ngải Tịch vì không đủ sức thốt ra mà trở nên lắp bắp, cô gắng gượng nói ra câu sau cùng ấy.

Quả nhiên câu nói đó thành công khiến Hắc Mộc Thần nới lỏng tay khỏi cổ Ngải Tịch.

" Khụ! Khụ! Khụ! ". Cô ho dữ dội mà hít thở khó khăn.

Mi tâm Hắc Mộc Thần cau chặt lại, anh nhìn cô đang ho không ngừng nhưng không hề cảm thương, giọng nói đã lạnh xuống âm độ.

" Có ý gì? ".

Ngải Tịch xoa xoa cổ mình, trên đây ngoài mấy dấu hôn đỏ rực do trận kích tình tối qua để lại thì hiện tại lại hằng lên năm dấu tay của người đàn ông dính chặt trên đó. Cô cất giọng gượng gạo rồi bật cười mỉa mai.

" Ý gì không phải thâm tâm anh nên hiểu rõ ràng sao? Đại ca của hắc đạo? ".

Đôi mắt Hắc Mộc Thần nheo lại, anh nâng cằm cô lên rồi siết chặt không cho Ngải Tịch quay mặt ra chỗ khác. Bộ dạng Hắc Mộc Thần bây giờ giống như một con thú dữ đang nhìn chằm chằm vào con mồi sắp bị anh tóm lấy này đây.

" Em biết hết rồi? ".

Bàn tay Ngải Tịch thẳng thừng hất tay Hắc Mộc Thần đang giữ chặt lấy cằm cô, nở nụ cười bỡn cợt.

" Phải! Anh che giấu thân phận thật là giỏi đấy. Bề ngoài là người đàn ông cao cao tại thượng điều hành một tập đoàn Hắc Thị tiếng tăm nhất nhì ở Bắc Kinh, khiến ai nấy đều ngưỡng mộ và tôn sùng anh. Nhưng mà...có ai mà biết, đằng sau lưng bộ mặt tốt đẹp ấy lại là một đại ca cực kỳ độc ác của giới hắc đạo, giết người không gớm tay chứ? Từ lúc anh phóng hỏa Mạn gia là tôi đã nghi ngờ rồi, một người đàn ông nổi tiếng trên thương trường như anh sao lại có thực lực mà hạ sát trên dưới mười người ở Mạn gia được chứ?! ".

Bỗng anh nở nụ cười chua chát rồi chăm chú nhìn Ngải Tịch, lời nói của cô kích thích sự giận dữ trong người anh nhưng anh lại kìm nén lại rồi ra sức bình thản, Hắc Mộc Thần vỗ tay khen ngợi cô.

" Giỏi lắm! Em giỏi lắm Ngải Tịch à, không ngờ em biết nhiều như vậy? Rốt cuộc tại sao em lại biết được, hả? ". Anh nâng tay lên rồi lại bóp cổ cô, sức lực không mạnh nhưng vẫn khiến Ngải Tịch hít thở khó khăn. Cô bây giờ không vùng vẫy nữa mà nhìn Hắc Mộc Thần bằng cặp mắt bi thương rồi cất giọng lạnh nhạt.

" Đến cái chuyện anh giả vờ mất trí nhớ tiếp cận trả thù tôi vào năm năm trước tôi cũng đã biết thì anh nói vì sao tôi biết còn quan trọng sao? ".



Câu nói này của Ngải Tịch khiến anh có chút ngỡ ngàng. Hắc Mộc Thần nhíu mày, lực ở bàn tay lại càng chặt hơn.

" Hóa ra em biết hết không chừa việc gì nhỉ? ".

Hơi thở Ngải Tịch trở nên dồn dập, cô đặt tay lên tay Hắc Mộc Thần đang bóp chặt cổ cô mà ra sức muốn thoát ra, nhưng anh lại dùng tay còn lại rồi giữ chặt lấy hai bàn tay Ngải Tịch chế ngự lên đình đầu, sức lực của đàn ông và phụ nữ quá mực khác biệt nên Ngải Tịch chỉ đành không làm gì được mà trừng mắt nhìn anh.

" Chính vì anh lừa dối tôi như vậy nên tôi mới ở bên cạnh Tần Khuyết! ".

Hắc Mộc Thần bị lời nói cay độc của cô làm cho đôi mắt anh nổi lên tia giận dữ, một ngọn lửa đang trong con ngươi anh dần dần nổ tung ra, anh lại lên tiếng lạnh lùng.

" Quả thật người phụ nữ như em Hắc Mộc Thần tôi đã quá xem thường rồi, tôi chỉ mới vắng mặt mấy ngày mà em đã nhanh chóng đi tìm đàn ông mới rồi? Em nói..một đại ca tàn nhẫn giết người không gớm tay trong hắc đạo như tôi có tha cho em không? ".

Hàm ý từ câu nói này quá rõ ràng lời cảnh cáo với Ngải Tịch, nhất thời khiến cô lạnh toát sống lưng. Nhưng cô dẹp đi sự sợ hãi trong lòng mà gan dạ thốt ra từng lời cay nghiệt.

" Anh có giỏi thì giết chết tôi đi! Tần Khuyết nói không sai, anh ấy làm tôi thỏa mãn hơn khi ở bên anh đấy Hắc Mộc Thần à. Tôi thật nhớ cái sự sung sướng khi cùng lên đỉnh với Tần Khuyết..".

Lời nói của cô dừng lại do nắm đấm của Hắc Mộc Thần giơ lên, Ngải Tịch bèn nhắm chặt đôi mắt chuẩn bị cho việc sắp ăn nắm đấm này của anh rồi. Nhưng cả bàn tay Hắc Mộc Thần vừa sắp đấm trúng mặt Ngải Tịch thì lại né ra, rồi đập thật mạnh vào bức tường. Máu cũng vì thế từ từ chảy ra trên các ngón tay Hắc Mộc Thần.

Ngải Tịch mở mắt ra nhìn máu đang dính trên tường từ tay Hắc Mộc Thần mà trong lòng cô nghẹn lên nổi đau không nói thành lời. Nước mắt cũng theo đó mà tuôn ra nhưng Ngải Tịch cố gắng kìm lại. Nhìn cô như vậy Hắc Mộc Thần lại càng thích thú mà cất giọng lạnh lùng.

" Thu lại nước mắt giả tạo của em đi! ".

Anh tức giận như vậy cũng không ra tay đánh cô, đủ để thấy sức nhẫn nhịn Hắc Mộc Thần dành cho Ngải Tịch lớn bao nhiêu. Mặt anh không hề biểu cảm vì máu đang chảy mà còn cất giọng mỉa mai nói với Ngải Tịch.

" Được! Em muốn đàn ông tới như vậy à? Vậy thì tôi sẽ làm em cực kỳ thỏa mãn mà ở dưới thân tôi rên rỉ cầu xin! ".

Ngải Tịch bất chợt run người sợ hãi vì lời nói của anh: " Anh muốn làm gì? ".

Hắc Mộc Thần cong khóe môi tàn nhẫn lên, Ngải Tịch chưa kịp định thần thì cô đã bị Hắc Mộc Thần túm cổ rồi xách mạnh lên vai không thương tiếc, bước chân anh hùng hổ đi lên phía cầu thang.

" Thả tôi ra! Thả ra! ".

Bàn tay Ngải Tịch đánh loạn xạ không ngừng vào lưng Hắc Mộc Thần. Cô cảm nhận được sát khí từ anh đang dần dần nổ tung như núi lửa sắp phun trào tới đây.

" Rầm! ".

Hắc Mộc Thần dùng đôi chân dài mạnh mẽ rồi đạp thật mạnh lên cửa phòng. Mấy bước chân của anh chỉ trong chốc lát tiến đến chiếc giường lớn rồi không thương tiếc ném cả thân hình của Ngải Tịch thật mạnh xuống ga giường. Tiếp đến anh đè cả thân thể cao lớn tráng kiện của người đàn ông lên cô..

_ Thông báo nhỏ của Erica: truyện đang dần ngược tới nơi rồi nha mọi người, nếu tâm hồn bé bỏng nhất định phải chuẩn bị trước tinh thần để vào hồi ngược nhé, lần này e là Ngải Tịch sẽ bị ngược tử tơi nè:(
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.