Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau khiến cho thời gian như hóa đá lại, mọi vật, con người đều đột nhiên bất động.
Gương mặt đẹp như tạc người đàn ông đối diện qua con ngươi của Ngải Tịch, anh đứng đấy nhìn chằm chằm vào cô mà không cất lời.
Bầu không khí vô cùng im lặng lặng lẽ trôi qua mãi một phút, cả hai thân thể cứ đứng nhìn nhau mà không nói câu nào. Đến khi Ngải Tịch sựt tỉnh ra liền quay người định đóng cửa nhưng cánh tay liền bị người đàn ông níu chặt lại, giọng nói thâm trầm của anh vang lên cùng lúc đó: " Tịch..".
Chỉ một chữ ' Tịch ' vừa vang lên đã ngăn lại bước chân của cô, như một cái gì đó vô hình mà len lỏi vào sâu trong lòng Ngải Tịch, khuấy động tâm can của cô khiến cô rối bời tâm trí, dây thần kinh cũng bắt đầu hoạt động mạnh mà co giật, các tế bào theo đó mà nở ra. Đột nhiên cô cảm thấy bầu không khí lúc này hơi ngột ngạt vì sự xuất hiện của anh ngay tối hôm nay, lí trí còn sót lập tức được Ngải Tịch lấy về, cô muốn thoát khỏi bàn tay người đàn ông nhưng anh vẫn nhất quyết giữ chặt lấy cô không buông.
Sự im lặng được bắt đầu từ khi cô ở bệnh viện tới nay bị hành động níu giữ của anh mà đột nhiên phá bỏ, giọng nói mang theo sự mệt mỏi và lạnh lùng đã bao lâu không cất lời của Ngải Tịch chầm chậm vang lên: " Hắc Mộc Thần! Buông tay! ".
Nhưng dường như lời nói của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-mau-con-tim/2785510/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.