Khi Hắc Mộc Thần mờ mờ tỉnh dậy đã là buổi chiều cùng ngày, anh nhìn lên trần nhà thì có chút mù mờ, gắng gượng ngồi dậy rồi tựa vào đầu giường, phần đầu hình như cũng có chút đau nhức, anh cụp mi mắt lại rồi lấy tay xoa xoa nguyệt thái dương đang ê ẩm.
Dễ chịu một chút Hắc Mộc Thần mới mở ra đôi mắt sâu thẳm, nhìn xung quanh thì đây là căn phòng của anh. Ba dấu chấm hỏi lập tức hiện ra trong đầu anh, anh về bằng cách nào nhỉ? Kí ức cũng ùa về một chút..
Tối qua sau khi nói chuyện với Ngải Tịch rồi lúc cô cho chiếc vòng tay rơi xuống đất, lạnh lùng quay người đi, mà anh thì vẫn cứ đứng ở đó mãi trong đêm mưa lớn không hề nhúc nhích như pho tượng, rồi lúc anh mất hết ý thức mà ngất đi..mọi chuyện sau đó như thế nào nhỉ?
Ánh mắt chợt dời xuống bộ đồ ngủ trên người, Hắc Mộc Thần đã tự thay ra sao?
Rồi còn chiếc vòng tay?
Ánh sáng kim cương từ tủ đầu giường gây sự chú ý tới đôi mắt Hắc Mộc Thần, chiếc vòng tay nằm gọn gàng trên tủ đầu giường.
Đờ đẫn ba giây anh mới hiểu ra rồi vội đặt chân lên nền sàn bằng cẩm thạch rồi rảo bước đi xuống nhà, khi vừa tới phòng khách thì lại nghe âm thanh trong bếp phát ra tiếng lục đục, chắc chắn là Ngải Tịch! Cô đã đưa anh về rồi chăm sóc anh, cũng đã thay quần áo cho anh, đêm qua trong cơn mơ màng Hắc Mộc Thần đã cảm nhận được hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-mau-con-tim/2785506/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.