Ngày cô gặp bố mẹ Văn Bách Linh, là vào nửa tháng cuối mùa xuân năm nay.
Rõ ràng còn chưa đến đầu hè mà nhiệt độ không khí đã tăng hẳn, vừa tan lớp là Thang Yểu rảo bước ra về ngay, bước chân hối hả như muốn chạy, khi cô gặp Văn Bách Linh ở bãi đậu xe, mồ hôi đã rịn đầy trên vầng trán.
Văn Bách Linh đứng ở bên cạnh xe, mỉm cười với cô, đoạn đưa tay cầm đỡ túi đeo đựng đầy sách vở và giáo án trên vai cô, rồi giúp cô lau đi chỗ mồ hôi rìn rịn.
Anh rất tự nhiên giơ tay trái giúp cô xoa bóp hai bên vai và cổ, sau đó hỏi Thang Yểu: "Sao em phải vội thế? Đâu phải anh không đợi em đâu, em đi làm có mệt không?"
Thang Yểu có một ưu điểm.
Trong cuộc sống cô chưa bao giờ biết mệt.
"Không mệt."
Cô vẫn nở nụ cười thật tươi trên môi, híp mắt mãn nguyện dưới ánh mặt trời hoàng hôn: "Hôm nay em lại đến giảng đường đó. Giáo sư giỏi cực kỳ, em thấy đúng là người học vấn cao có khác, lúc đứng trên bục giảng đĩnh đạc phát biểu ấy, đặc biệt hấp dẫn."
Động tác kéo cửa xe của Văn Bách Linh dừng lại một chút, hít ra tiếng một hơi rồi hỏi cô: “Giáo sư là nam hay nữ?”
Thang Yểu cười ngọt ngào, lén thúc vào khuỷu tay Văn Bách Linh: "Em nói sức hấp dẫn của giáo viên đối với học sinh mà, không phải kiểu hấp dẫn của anh với em đâu."
Lời này mang công lực xoa dịu ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-lay-mua-xuan/3444071/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.