Dì út rời thủ đô vào lúc thời tiết nóng nhất.
Gió từ máy lạnh mạnh trong sảnh chờ khiến tay chân người ta lạnh cóng. Thang Yểu ôm chặt dì út trước cửa kiểm tra an ninh mà không cầm được nước mắt: “Đến nơi đó phải chăm sóc cho bản thân thật tốt, bác sĩ nói chân của dì còn cần chú ý nhiều hơn, nếu không thì sẽ mắc bệnh đó. Thành phố phương nam ẩm ướt, nếu dì không quen thì cứ trở lại đây...”
“Được rồi.”
Tiếng lải nhải của Thang Yểu bị dì út cắt ngang. Dì út buồn cười xoa đầu cô: “Dáng vẻ lo lắng của cháu càng lúc càng giống mẹ cháu.”
Văn Bách Linh đứng cách đó không xa chờ Thang Yểu. Dì út từ xa nhìn sang, khẽ gật đầu: “Cảm ơn cậu đã giúp đỡ trong khoảng thời gian này. Hãy chăm sóc tốt cho Tiểu Hạnh, đừng để con bé bị thương.”
Trong sân bay đầy người, Thang Yểu quay đầu lại thì thấy hai, ba hành khách đi ngang qua trước mặt mình. Văn Bách Linh gật đầu giữa tiếng thông báo lên máy bay ồn ào, vẻ mặt nghiêm túc: “Yên tâm, cháu sẽ chăm sóc cho cô ấy.”
Đã gần đến giờ, dì út đẩy vali vào cửa quay, vẫy tay với Thang Yểu: “Sau khi hạ cánh dì sẽ gọi cho cháu, quay về đi.”
Mấy năm trước, dì út từng có ước mơ an cư lạc nghiệp ở thủ đô.
Bây giờ Hoàng Lương tỉnh dậy sau giấc mơ đẹp, tất cả những gì còn lại chỉ là một tiếng thở dài.
Chi phí chuyển nhượng mặt tiền tiệm bánh gato chỉ đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-lay-mua-xuan/3444047/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.