Chương trước
Chương sau
Bánh xe chuyển hướng xuất phát về kinh thành, chỉ còn có năm ngày làcó thể tới kinh thành, cũng là còn có năm ngày thì có thể thấy hắn. Bảynăm rồi, không biết hôm nay hắn trở nên như thế nào, trên mặt có phảihay không cũng không có chút nào vui vẻ, vĩnh viễn uy nghiêm mà lãnhđạm.

Bảy năm trước, trong lúc ta còn cho là phải gả cho Mục Phong thì vôtình nghe thấy phụ thân cùng mẫu thân thương lượng đưa ta vào kinh. Tabiết phụ thân rất muốn nhập kỳ tịch, nhưng Cung gia chẳng những không có công lao gì cũng không có hậu thuẫn cho nên đây là chuyện rất khó. Nghe bọn họ bàn tính, trong lòng ta mơ hồ bất an. Trên đời này, người dùngnữ nhi đổi lấy kỳ tịch vốn không ít, nếu như phụ thân cũng có dự địnhnày ~~ không biết ta phải làm sao bây giờ, có lẽ chỉ có phục tòng, từnhỏ đến lớn, lệnh cha mẹ như núi.

Không lâu sau, phụ thân mẫu thân gọi ta đi, ta đã biết, cũng không cần nói lời thừa thãi.

Năm đó đi kinh thành cùng phụ thân còn có rất nhiều nha hoàn nô bộc.Đến kinh thành cũng không biết phụ thân sẽ đưa đi nơi nào, ta chỉ yênlặng ở tại nơi người an bài —— chờ đợi. Ta bất luận là đi đâu, đến phủđệ nào thì vận mệnh cũng như nhau, ta mặc dù dung mạo cũng không tệnhưng kiểu người trầm mặc an tĩnh ắt là sẽ không được sủng ái. Chỉ hyvọng trong tương lai, cái phủ đệ thê thiếp một đoàn, người đông đảo kiacó thể có đầy đủ cái ăn cái mặc, như thế thì có thể hi vọng chống đỡ màsống. Tâm tư lẳng lặng mà chờ.

Mấy ngày rất ít nhìn thấy phụ thân, ta biết người nhất định bề bộnnhiều việc. Bỗng nhiên một ngày nọ, phụ thân đưa ta đến phủ Thập Tamhoàng tử. Ta vào cửa phủ cũng không có nhìn thấy chủ tử, chỉ là đượcquản gia an bài tại một sân an tĩnh, người mang đến chỉ được để lại haingười, còn lại đều bị cho lui về, nghe giọng bọn nha hoàn đậm chất BắcKinh cảm giác thật xa lạ. Qua hai ngày mới có người đưa ta đi gặp phúctấn, phúc tấn thái độ ôn hoà, tao nhã có lễ nhưng xạ lạ, theo bản năngta cảm thấy nàng không thích ta.

Trong phủ không có người đến thăm, ta biết, hiện tại chỉ là một kẻkhông có danh phận, bọn họ sẽ không đến xem, chỉ khi nào Thập Tam giaban cho danh phận thì bọn họ sẽ chen nhau mà đến. Nhập phủ hơn nửatháng, ta không có nhìn thấy thập tam gia, bởi vì hắn đang sủng ái QuaNhĩ Giai Thị trắc phúc tấn, ta cũng chỉ từng nghe qua tiếng cười củanàng chứ chưa từng gặp mặt.

Mùa thu, cây phong trong hậu viên đổ lá đỏ, ta thường đến nơi đâyhoài niệm cố hương. Lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn là trong rừng phong.Hắn chống tay sau lưng ngồi giữa rừng cây, đầu hơi ngước nhìn lên trờitựa hồ có chuyện suy nghĩ. Trên người hắn mãnh liệt tỏa ra lãnh khí, hàm ý cự tuyệt người khác tới gần, nhưng không biết sao, ta lại rất muốntới gần hắn, muốn đến bên cạnh hắn cùng hắn đứng lên.

Đang ngẩn ngơ nhìn hắn, không biết cái gì rơi xuống, ta theo bản năng giật mình kêu lên “A” một tiếng. Hắn quay đầu lại nhìn, trên mặt đầutiên là một chút kinh ngạc, sau đó lập tức đổi thành hơi tức giận, tựahồ mộng đẹp bị cắt đứt. Ta cúi người nói xin lỗi, hắn chỉ lạnh lùng liếc một cái rồi đi về hướng cái đình cách đó không xa. Tim ta nhảy thìnhthịch, cái người lạnh lùng này là ai? Nghe bọn nha hoàn nói Thập Tam gia tính tình thân thiết sảng khoái, vậy vị gia khí chất tôn quý lạnh lùnglà ai? Đang nghĩ ngợi thì phía sau truyền đến thanh âm nhẹ nhàng khoankhoái: “Không ngờ là Tứ ca đến.”

Vì vậy, ta đột nhiên hiểu ra, người nọ là mặt lạnh bối lặc Tứ hoàngtử. Ta xoay người lại thỉnh an người phía sau, đây chắc là Thập Tam gia? Hắn thấy ta cũng hơi hơi sững sờ, sau đó cũng bỏ đi về đình nọ.

Từ lúc nhìn thấy hắn, hễ rảnh rỗi ta đều nghĩ đến hắn. Mặt lạnh bốilặc —— mặt của hắn, mắt của hắn là lạnh, còn tâm thì sao? Cũng là lạnhsao? Có thể có người làmho băng giá của hắn tan bớt một chút không? Đáng tiếc, cũng không có đáp án, ta không còn gặp qua hắn, mãi đến ngày mười hai một tháng nọ, trời rất nhiều tuyết.

Đến nay vẫn cảm kích trời đổ nhiều tuyết khiến cho ta gặp lại hắn.Lẳng lặng đứng bên giường nhìn hắn ngủ say, đôi mày kiếm hơi hơi nhănlại, nét mặt lãnh ngạnh như trước, Thập Tam gia phân phó rõ ràng, tacũng nhớ kỹ, nhưng lại nhịn không được muốn đến ôm lấy hắn. Mặc dù biếtngười này không ôm được, nhưng không nhịn được, cho dù đã vô số lần nghĩ đến lễ giáo cũng nhịn không được ý nghĩ muốn đụng chạm hắn, cho dù lànắm lấy tay áo.

Cầm trong tay cái uyên ương hà bao vốn được thêu từ ngày thu nọ đợiđến tận bây giờ, ta hướng tới bên giường, thở một hơi thật sâu mới dámtới gần hắn, nhẹ nhàng mà đặt cái hà bao vào trong ống tay áo của hắn.Không cẩn thận ta lại đụng vào tay của hắn ——ấm áp, thuận tiện kéo chănbông nhẹ nhàng đắp lại cho hắn, dường như nghe hắn nói câu gì đó, nhịnkhông được liền ghé tai qua, thì ra chính là “Còn biết sợ gia đông lạnh~~ kẻ gia hỏa can đảm ~~” Ta sững sờ, thì ra khẩu khí của hắn cũng cóthể mềm nhẹ mang theo một chút giận hờn? Thì ra hắn không phải lạnh nhưbăng như bề ngoài vậy. Nhưng kẻ “Gia hỏa” kia là ai? Khiến cho hắn có bộ dạng âu yếm như vậy, trong nháy mắt trong lòng ta không thoải mái.

Trong nháy mắt ta ngã vào ngực của hắn, thân thể cứng ngắc, bản thânđã cảm giác mặt mày nóng lên. Hắn như trước nhắm mắt lại, chỉ là ôm, tại bên tai kêu “Nhan nhan”, vững tâm sinh sôi yêu thương, họ Nhan? Mấyngày nay từ miệng bọn nha hoàn nghe được trong phủ Tứ gia người đượcsủng ái nhất chính là trắc phúc tấn họ Nhan ~~ thì ra hắn tâm tâm niệmniệm chính là trắc phúc tấn của hắn.

Nằm trong ngực của hắn, không tự giác ta cũng vươn tay ôm hắn, khôngnghĩ tới hành động đó kích động hắn, hắn lung tung đặt nụ hôn khắp nơitrên mặt ta, biết là cần phải né tránh nhưng rồi~~ đỏ mặt nhắm mắt lạimặc hắn hôn. Bỗng nhiên da đầu chợt đau đớn, đau đến mức mở mắt, nhìnthấy ánh mắt lạnh như băng cả người ta không tự chủ được run rẩy.

“Tứ, Tứ gia ~~” ngập ngừng nhìn vào ánh mắt âm trầm lạnh lẽo của hắn, càng nhìn kỹ càng sợ hãi cả người phát run.

Hắn cười, cho tới bây giờ chưa từng thấy người nào lúc đang cười vẫn có thể lạnh đến vậy.

“Nghe được cái gì?” Thanh âm của hắn không còn chút dấu vết mềm mỏng mới vừa rồi, hoàn toàn chỉ là băng giá.

Lắc đầu theo bản năng khiến cho đầu vốn bị hắn nắm tóc càng vô cùngđau đớn. Hắn đứng dậy, không thèm để ý chút nào hất ta ngã trên mặt đất, sửa sang lại y phục, sau đó lạnh lùng gọi nha hoàn đi mời Thập Tam gia.

Thanh âm của Thập Tam gia cũng có một ít khẩu khí của hắn, không giận mà uy lệnh cho ta quỳ gối tại chỗ cầu xin tha thứ, trong lòng ta cảmgiác mặt đất rung rinh. Hắn không thương hương tiếc ngọc —— có lẽ chỉ là vì không hiếm lạ!

Hắn mang theo cơn giận lạnh lùng bỏ đi, ta cũng không dám đứng dậy,kinh hãi nhận ra chân mình dĩ nhiên không hề có khí lực. Thập Tam giatrở về, trên mặt mang theo ý cười.

“Quả là không thể chờ đợi được! Bất quá đáng tiếc, chọn sai lúc chọnlầm người!” Thập tam gia cười nói, “Gia phái người đưa ngươi Tế Nam,chuyện nhập kỳ tịch gia sẽ giúp, coi như là trao đổi.”

Thập tam gia đi, gương mặt vẫn cười, lại làm cho cả người ta lạnh run lên từng trận

Không lâu sau, phụ thân nhập Tương Bạch kì, ta bị Thập Tam gia pháingười đuổi về Tế Nam. Lúc rời đi kinh thành ta không có cảm giác bị sỉnhục, chỉ là đau lòng, đau lòng vì ánh mắt khinh thường lạnh lùng củahắn.

Loại đau lòng không có thể giảm bớt cùng với thời gian, trái lại, đau lòng làm cho ta điên cuồng nhớ đến hắn, nhớ đến được hắn ôm trong ngựcấm áp, nhớ ánh mắt lạnh như băng.

Coi như cách bảy năm nhớ ra, cũng như mới hôm qua, vẫn rõ ràng nhưvậy, ta biết hắn đã khắc sâu trong lòng ta, vĩnh viễn không phai nhạt,trừ phi chết đi.

Lại là mùa thu, lúc phụ thân muốn gả ta cho Mục Phong, ta không cólòng dạ nào nghe theo, nhưng tuổi đã lớn nếu không gả đi cha mẹ phải sốt ruột, vì vậy đáp ứng. Mục Phong thật là người tốt, mặc dù từ nhỏ đếnlớn đều ít nói, nhưng ~~ có lẽ chỉ có hắn mới là nơi tránh gió nửa đờisau này. Hy vọng hắncần tình yêu, như vậy tâm mới có thể dễ chịu một ít.

Thế sự luôn hoang đường. Đến Hàng Châu, hắn đang thành thân. Tiểunương tử thoạt nhìn hoạt bát linh động kia gọi là Bảo nhi. Thời khắcnàng châm chọc khiêu khích, ta dường như nhìn thấy hắn. Tiểu cô nương cư nhiên có ánh mắt tương tự như hắn. Ta không muốn tranh, thậm chí muốntrở về tự sống qua nửa đời sau, nhưng cha mẹ không đáp ứng, bọn họ bứclưu lại. Ta lại thử thỏa hiệp. Buổi tối ngủ không được, lại nghĩ tớihắn, nhớ tới vẻ mặt của hắn, cư nhiên có chút may mắn, cũng tốt, MụcPhong thoạt nhìn có ý đối với tiểu tân nương, trong lòng hắn có ngườikhác, cảm giác tội lỗi của ta nhẹ đi một ít.

Tân nương của Mục Phong không thích ta, biểu hiện rõ ràng. Nhưng hành động tựa hồ rất đơn thuần, có lẽ bản thân tiểu cô nương cũng còn khônghiểu tâm ý Mục Phong. Ngược lại ta lại hiểu —— bao nhiêu thứ hắn đangsuy nghĩ, giống như cầm gương nhìn hai mắt của mình, cho nên từ trongđôi mắt ấy nhìn ra được, thậm chí có yêu thích tiểu cô nương.

Nhưng mà cũng họ Nhan.

Ta đã tận lực tự nhủ quên đi cái chữ “Nhan” khó chịu đã lâu không cóxuất hiện ở trước mắt này, bây giờ cũng lại họ Nhan, một tí hảo cảm cònsót lại với người dòng họ này đã biến mất hầu như không còn chút nào.Tại sao? Cướp đi cuộc sống của ta luôn là “Nhan”? Hắn – Nhan, Mục Phong – cũng là Nhan. Tại sao cả đời ta cũng trốn không khỏi chữ “Nhan”! Biếtgiận chó đánh mèo lên tiểu cô nương là không đúng, nhưng vẫn không khống chế được bản thân, họ “Nhan” thời khắc này lại nhắc nhở vết thương lòng không thể trị khỏi.

Ta muốn rời đi, biết đấu không lại tiểu cô nương ra vẻ đơn thuần khảái, nhưng trong đôi mắt chất chứa quá nhiều, tựa hồ có thể hiểu rõ ýnghĩ người khác. Muốn rời đi, phụ thân không cho phép, có lẽ người chorằng Mục Phong là lựa chọn tốt nhất. Dù sao năm đó từ kinh thành trở về, mặc dù không có cái gì, nhưng là chỉ sợ tất cả mọi người đã có ý nghĩ,cho nên từ năm bốn mươi bảy người tới cửa cầu hôn đích xác rất ít, nếucó cũng người là chức vụ thấp hơn phụ thân.

Hận, từ lúc mấy người kia nhắc tới từ “Năm bốn mươi bảy”, đó là bímật trong lòng không ai có thể đụng vào, câu hỏi nhìn như tùy ý lại chạm vào bí mật, quẫn bách, chỉ có thể dùng tiếng khóc che dấu. Thời khắc đó ta bắt đầu quyết định phản kích, không tin sinh mạng ta sẽ bị “Nhan”phá hủy thành mảnh nhỏ.

——-

Ta cam tâm lưu lại làm nô tỳ, dè dặt quan sát, càng thêm không vui.Từ trong miệng nha hoàn không cẩn thận nghe được sự kiện, nàng cùng MụcPhong là trong sạch, vì vậy quyết định chia rẽ bọn họ. Ta biết thủ đoạncủa mình có chút hèn hạ, nhưng là không cam lòng.

Ta cho Mục Phong dùng rất lượng thuốc mê rất nặng, sau đó bắt chướcphương pháp của Trần phu nhân giả lạc hồng. Chỉ còn chờ mọi người tớiphát hiện, hơi nhìn Mục Phong một tí, tâm sinh áy náy —— hủy hạnh phúccả đời của hắn. Hắn rất nhanh sẽ mất đi tiểu tân nương của hắn. Bất quá, chỉ có thể xin lỗi, có lẽ hai người đã mất đi hạnh phúc ở cùng nhau mới là tốt nhất —— như thế an ủi bản thân.

Phản ứng của nàng làm cho ta giật mình, tựa hồ lại gặp được hắn, kiểu phản ứng bình tĩnh cùng lạnh như băng. Thời khắc đó thậm chí ta nghĩbuông tha cho nàng, bởi vì thật sự có chút giống hắn khiến ta không đành lòng. Nhưng mà việc đã đến nước này, chỉ có thể gắng gượng mà diễn. Cho là nàng sẽ tức giận khôn nguôi, sẽ khóc lớn đại náo một phen —— khôngngờ chỉ là coi thường, tiêu sái bỏ đi, bỏ qua Mục Phong. Nhưng ánh mắtlà không gạt người, mặc dù nàng cười, nhưng sâu trong ánh mắt là bithương nồng đậm cùng không đành lòng dứt bỏ.

Cho là thắng, cho là qua năm sau nàng sẽ hoàn toàn biến mất, vì vậy lạnh mắt nhìn.

Nhìn lại nàng khôi phục linh động hoạt bát. Nàng tại đó thử dò xét,thử dò xét lòng mình cùng Mục Phong. Tiểu cô nương rốt cục hiểu chưa?

Cần gì phải thử, nếu như có thể ngẫu nhiên lưu ý ánh mắt Mục Phong,nàng sẽ phát hiện bất cứ lúc nào quay đầu lại nhìn hắn, hai mắt của hắnđều sẽ dõi theo nàng. Sơ ý ư, không phải, nàng còn không biết tình yêu,mặc dù nàng quỷ kế đa đoan, đối với tình yêu lại giống như trẻ con. MàMục Phong thì biết, chỉ là sau khi chuyện phát sinh, hắn bắt buộc bảnthân không đi tìm tâm của mình, hắn là người thích sạch sẽ, giờ phút này hắn chắc chắn cho là bản thân đã không xứng có được tiểu tân nương củahắn.

Thắng được tâm của Mục Phong! Từ những thời gian vui vẻ tràn đầy này, ta nhìn ra được trong đôi mắt nàng là lo lắng đầy đối phó. Trực giáchoàn toàn cảm giác được nếu tiểu cô nương giết người đều là chuyện rấtbình thường. Nhưng mà, lại sai.

Nàng bỏ đi. Tiêu sái, lặng yên không một tiếng động. Mang theo tim của Trần gia từ trên xuống dưới, mang đi tim của Mục Phong.

Nàng đi, nhưng Trần gia khắp nơi đều là có dấu vết của nàng đã sốngqua. Cho dù tại biệt viện cũng có thể nghe được bọn nha hoàn đàm luậncuộc sống của nàng trước khi xuất giá. Bọn họ lúc nói đến nàng đều mangtheo nụ cười cùng lo lắng. Tiểu cô nương có tính chất đặc biệt, làm chongười ta khoái nhạc, làm cho người ta nhớ kỹ. Nơi nàng đi qua, mọi người gặp qua sẽ không thể quên. Tựa như hắn.

Ta chán đến chết, không có vui sướng thắng lợi. Từ khi Mục Phong đánh vào khung cửa một quyền nọ, ta biết đã thua.

Mi phu nhân đến khiến ta khẩn trương không hiểu được, vị phu nhânquốc sắc thiên hương vân đạm phong khinh khơi ra bí mật ta muốn chônsâu. Rất tàn nhẫn. So với thủ đoạn của Nhan Bảo nhi càng tàn nhẫn hơn,mang nội tâm trần truồng trúng tên hung hăng mà xé, mang tôn nghiêm tùy ý ném xuống đất, thời khắc đó ta muốn chết.

Nhưng rồi không có chết. Biết lựa chọn đi kinh thành đến bên cạnh hắn sẽ khiến rất nhiều người phỉ nhổ, không cần, chỉ nghĩ đến đi bên cạnhhắn, coi như không thấy hắn thì như thế nào? Chỉ cần biết rằng hắn ởcách đó không xa thì có thể.

Sau bảy năm lại vào kinh, cũng từ Hàng Châu xuất phát, bên người chỉcó nô bộc cùng nha hoàn thần sắc lạnh như băng. Càng gần kinh thành, bất an trong lòng cũng càng thêm nồng hậu, biết lần này đi hơn phân nửahung hiểm, lấy tính tình Nhan Bảo nhi, chỉ sợ người nhà nàng sẽ khôngcho ta sống khá giả. Phát hiện bản thân không cần, vì có thể đi bên cạnh hắn ta không cần, chẳng sợ tặng cho hắn làm danh hèn mọn, nô tỳ cũngcam tâm.

Đến kinh thành, không có vào vương phủ, lúc xe ngựa đang dừng ở chỗcửa vườn cửa, ta kinh ngạc. Nghĩ tới khả năng bản thân có thể chịu đủloại lạnh nhạt, nhưng không nghĩ tới nơi hắn tùy ý an trí.

Người trong vườn thoạt nhìn thật vui vẻ, khiến tâm tình trầm trọng.Đã tới trong phủ của hắn chẳng lẽ còn cần nhờ vào hồi ức sống hết cuộcđời sao? Không cam lòng. Ta được bố trí sân viện vị trí rất xa, rất lᮨlẽo. Bọn nha hoàn nô bộc mặc dù thái độ cung kính nhưng là đều là sắcmặt công thức hoá, ta biết bọn họ không hoan nghênh, không thích ta. Mấy lần không cẩn thận nghe được bọn họ đàm luận về Nhan trắc phúc tấn kia, dĩ nhiên sợ hãi trong lòng chậm rãi nổi dậy. Cách đây bảy năm mà giờvẫn là người hắn sủng ái nhất, đến tột cùng là hạng người gì?

Một hôm trong lúc rãnh rỗi trong lòng có chút phiền muộn liền hướngtới hoa viên đi dạo một chút. Sau giờ ngọ thì nhìn thấy một người khoácáo choàng ngồi phe phẩy trên xích đu, chung quanh một nha hoàn cũngkhông thấy.

“Ai, thời gian thực nhàm chán!” Người nọ thốt lên, khẩu khí bất đắc dĩ

Trong lòng ta nhẹ nhàng bị chấn động, chắc cũng là người bị lạnh nhạt đến tận đây, bèn lẳng lặng đứng nhìn.

Người vừa than chán đến chết tiếp tục đu đưa xích đu. Hồi lâu, nàngnhảy xuống khỏi xích đu, nhìn thấy ta liền sững sờ, đi về hướng ngượclại. Còn lại ta là hoàn toàn sững sờ, mặt mày nàng cùng Nhan Bảo nhi cực kỳ giống nhau, lúc nàng đi, bước chân vui vẻ, hoàn toàn không giống bộdáng nhàm chán.

Cách mấy ngày, nhớ ra xích đu hôm nọ, liền dự định đến đó nhìn xem.Trải qua chỗ sân, bên trong nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ, sao mới mấy ngày mà đã khiến cho nơi đây từ nặng nề đổi thành khát vọng vui vẻ dịthường. Nhẹ nhàng bước vào sân, một vị phụ nhân trẻ tuổi đang dẫn theobọn nhỏ cùng bọn nha hoàn chơi, hành lang ở dưới còn có một vị phụ nhânđoan trang mỹ lệ ngồi nhìn. Một tiểu hài tử phát hiện ra ta, bèn lêntiếng hỏi là ai, sau đó mọi người trong sân đều quay sang nhìn. Vị phụnhân nọ đang đưa lưng về phía bao cát quay đầu lại sững sờ, là…?

Phụ nhân ngồi ở hành lang ở dưới đi tới, nhàn nhạt nói: “Đi nhầm sânrồi! Sau này, cũng đừng đến sân này, nếu không gia sẽ không vui!”

Trong lòng ta kinh hãi, gọi hắn là “Gia”, như vậy đúng là người củahắn, lại là dạng khẩu khí này, thời khắc đó ta tưởng vị kia là Nhan trắc phúc tấn.

“Dong nhã tỷ tỷ, vườn của chúng ta cũng không phải cấm địa, có cái gì không thể tới?” Vị phụ nhân trẻ tuổi nọ cười nói.

“Chỗ này cũng không sợ còn ngăn làm chi?” Dong nhã cười nói, ngồi xuống hành lang gấp khúc như trước.

Bên trong viện lại khôi phục âm thanh cười đùa hoan hỉ, tựa hồ chuyện vừa rồi hề chưa hề tồn tại, trong lòng ta tự nhiên muốn lui ra ngoài,vừa xoay người liền sửng sốt. Người đang cất bước vào ~~~ là hắn. Quanhiều năm, hắn càng thêm thành thục, trên mặt tựa hồ cũng ít một ít lãnh ngạnh. Lo lắng nên ta quên mất thỉnh an hắn, hắn chỉ liếc mắt liền cấtbước qua.

Hắn đã quên, hắn căn bản không biết là ai. Trong mắt hắn không có tìm được tí ti dấu vết quen thuộc. Hai vị phụ nhân cười thỉnh an hắn, hắnnhìn họ hỏi: “Ai?”

“Còn có thể là ai chứ? Trong nhà ngài ai mà ngài không biết, như thếnào mà tới đây hỏi nha!” Vị phụ nhân trẻ tuổi nọ cười nói như trước,khẩu khí rõ ràng trêu chọc. Mà trên mặt của hắn cư nhiên không có chútnào tức giận, chẳng hề có. Mặc dù hắn trợn mắt, nhưng không phải tráchcứ, chỉ là bất đắc dĩ. Vị phụ nhân ngồi ở hành lang nọ cũng cười khẽ:“Gia, ngài thật sự không biết?”

Thần sắc hắn lập tức lạnh băng, nhìn vào mắt ta thản nhiên nói: “Saunày không được bước vào thu dật trai.” Như là tùy ý, lại làm cho ta lậptức vững vàng ghi tạc trong lòng.

“Nào có, ngài sao bá đạo vậy?” Vị phụ nhân trẻ tuổi nọ cười: “Nơi này cũng không đến ở, đều nhanh để đó không dùng, ai thích tới thì tới, aithích ở thì ở.”

Lời còn chưa dứt, ngoài cửa viện truyền đến một trận tiếng cười, mặcdù cách hồi lâu, cũng biết đó là Qua Nhĩ Giai thị, tiếng cười cũng giống như tiếng chuông thanh thúy.

Người vào cửa viện vừa nhìn thấy hắn liền sững người lại, lập tứchành lễ, tiếng cười ngưng bặt, giọng nói cũng nhỏ, rất là câu nệ.

Vị phụ nhân trẻ tuổi liền đẩy hắn đi: “Ngài chẳng phải có công việc gấp gì gì đó sao? Bọn chúng ta muốn nói chuyện một chút.”

Hắn liền khởi hành đi, trải qua bên cạnh ta, cước bộ không dùng lại, chỉ nhẹ nhàng nói ra mấy chữ: “Đi ra ngoài!”

Thời khắc đó cảm giác bản thân giống như nhà có tang, len lén nhìn ba vị phụ nhân trẻ tuổi, ánh mắt bọn họ đã không còn đặt trên người ta,nhưng vẫn cảm giác như đang dõi theo sau lưng ta. Giống như chạy nạn trở lại sân viện của mình.

Một đạo thân ảnh nhỏ bé yếu ớt đứng ở trong viện, dù không nhận biếtlà người nào nhưng lập tức khẳng định cùng là loại người như mình ——chung quanh tỏa ra cô độc cùng tuyệt vọng.

Quay đầu lại, khuôn mặt rất đẹp, so sánh với hai vị phụ nhân trẻ tuổi ở thu dật trai cũng mỹ lệ, chỉ có điều trên mặt không có chút cảm giáchạnh phúc nào.

“Đợi lâu rồi.” khẩu khí nhẹ nhàng, giống như vô tình.

“Xin hỏi là?” Do dự, người này có chút làm cho người ta đoán không ra.

“Họ Nhan.” nói, nhàn nhạt cười.

“Nô tỳ thỉnh an trắc phúc tấn.” Lập tức thi lễ, cũng là người mỹ lệ,nhưng trong lòng ta lại có chút nghi hoặc, Nhan trắc phúc tấn được sủngái vì sao ánh mắt giống như …

Nàng cười, mặc dù là nhàn nhạt như cũ, nhưng nhìn là biết trong lòngnàng có lẽ có chỗ cũng bị thương, là nhịn đau cười xé mở vết thương, làcười khổ.

“Tỷ tỷ mới là Nhan trắc phúc tấn.” Nàng nói

Sững sờ.

“Nhan trắc phúc tấn là tỷ tỷ của ta.” Nàng ngồi xuống bàn bên cạnh: “Chưa gặp qua tỷ tỷ?”

Lắc đầu.

“Không phải thích đi hoa viên sao? Đi hoa viên nhất định phải đi quathu dật trai, đều ngang nhiên không bái kiến tỷ tỷ?” Nàng nói, khóemiệng hơi cười nhạo, tựa hồ rất vui vẻ.

Sửng sốt. Thu dật trai. Vậy Nhan trắc phúc tấn này không phải rất xinh đẹp~~~

“Bất quá cũng không quan hệ, là tỷ tỷ cho vào phủ, cho nên có đi gặphay không đều không sao cả, tin tưởng cũng không cao hứng nhìn thấy. Talà Nhan Bích La, tỷ tỷ là Nhan Tử La, là trắc phúc tấn Tứ gia sủng áinhất.” Khẩu khí Bích La săm soi tự giễu.

“Tại sao phải nói cho ta biết?” Ta hỏi, so với tỷ tỷ thì muội muộituổi trẻ xinh đẹp hơn, vì sao thoạt nhìn tựa hồ cũng không được sủng ái?

“Chỉ là có lòng tốt nhắc nhở, không được trêu chọc tỷ tỷ. Đụng vào sẽ không có một ngày yên ổn, giống như ta ở đây đã nhiều năm, chưa từng có gặp qua Tứ gia.” Bích La nói

“Cám ơn nhắc nhở.” Ta nói, ánh mắt Bích La rất quái lạ.

Vừa cười.

“Đương nhiên là lòng tốt. Sau này trong vườn chỉ có hai người, đươngnhiên hy vọng thật tốt, nếu như một người chết đi, người còn lại sẽ rấtnhàm chán.” Bích La cũng nhếch miệng cười, có điều nụ cười có chút dữtợn.

“Cái gì!” Ta hoảng hốt, Nhan trắc phúc tấn không lẽ cả muội muội ruột thịt của mình cũng không buông tha ~~~

“Trước tiên nói cho ngươi một chút chuyện xưa, nghe xong mới quyếtđịnh có muốn tin hay không!” Bích La cười nhìn, thần sắc như là đùa cợt, thấy trong ánh mắt là không cam lòng cùng oán hận.

——-

Bích La bắt đầu kể chuyện xưa: “Từ nhỏ đến lớn, trong mấy chị em nhàchúng ta thì Nhan Tử La là người ngốc nhất lại nhát gan, mặc dù là dochính thất sinh ra nhưng cho tới bây giờ cũng không được phụ thân sủngái. Nhưng mà tỷ tỷ mệnh tốt, năm mười lăm tuổi khóc sướt mướt đi tuyểntú cư nhiên được tuyển, còn được chỉ hôn cho Tứ gia. Phụ thân cho là cơhội chờ đợi đã tới, vui vẻ thật sự, mỗi ngày khóe miệng đều gọi là TửNhi Tử Nhi, làm như Nhan Tử La thật sự sẽ trở thành phượng hoàng khôngbằng. Khi đó ta chưa được mười tuổi, nhưng theo lời nương, Nhan Tử La sẽ không được sủng ái, Nhan gia thật muốn được phú quý phải trông cậy vàota cùng Hồng La. Cho nên nương mời người dạy bọn ta cầm kỳ thi họa, thitừ ca phú. Nương không sai. Hừ, tỷ tỷ vào phủ Tứ gia cũng chỉ là khanhkhách, hơn nữa cho tới lúc đó chưa được sủng qua. Không ngờ, người tínhkhông bằng trời tính, Nhan Tử La cư nhiên vào phủ hai năm sau đột nhiênmang bầu, biết cả nhà chúng ta trên dưới kinh ngạc đến mức nào không?Nếu sinh được tiểu A Ca sẽ được …. Bất quá, chẳng phải là ông trời thích trêu cợt người khác, tỷ tỷ chỉ sinh khanh khách, cùng như không đượcsủng. Chúng ta đã nhiều năm cũng không nghe tin tức gì, đôi khi đã nghĩkhông biết là có hay không có tỷ tỷ.”

Chỉ nhìn, không nói gì, hoàn toàn đắm chìm vào chuyện xưa.

“Ta và Hồng La càng ngày càng xinh đẹp, năm đó tuyển tú, chúng ta thề nhất định phải ở lại kinh. Bất quá, không đợi chúng ta vào kinh thì Tứgia phủ cho người đến, đón ta và Hồng La vào kinh. Biết lý do là cái gìkhông?” Bích La nhìn.

Lắc đầu.

“Bởi vì Tứ gia sợ Nhan Tử La nhớ nhà cho nên cho chúng ta vào kinhtrước làm bạn. Có thể nghĩ đến sao? Người nhiều năm không nghe tiếng tăm gì bỗng nhiên trong lúc đó lại trở thành sủng thiếp của Tứ gia. Thậtrất thắc mắc là làm sao như vậy? Khuôn mặt nọ nhiều lắm chỉ là thanh tú, như thế nào có khả năng? Ta không tin, nhưng là sự thật, ta mang theođầy bụng nghi vấn vào kinh. Rốt cục bảy tám năm không gặp, gương mặtNhan Tử La cũng như vậy, bất quá ~~~” nhìn thẳng: “thay đổi, không hềnhát gan nữa, trên mặt cũng không có tự oán tự ngả, hoàn toàn khônggiống trước kia. Đối với chúng ta chiếu cố chu đáo cũng rất lạ lẫm, nghĩ lại trước kia chúng ta thật nực cười. Nhưng là không rõ như thế nàothay đổi nhiều như vậy, hoàn toàn giống như đổi thành người khác.”

“Người sẽ thay đổi -.” Ta cũng thay đổi, trở nên cố chấp.

“Đúng là sẽ thay đổi, nhưng mà trở nên quá khác, tìm không được bóngdáng Nhan Tử La trước kia.” Bích La mị hí mắt con ngươi: “Sáng sủa khôihài, cách nói năng bình tĩnh. Nhưng là vẫn không thể hiểu tại sao Tứ gia sủng. Tại bữa tiệc tẩy trần nhìn thấy Niên trắc phúc tấn ta càng thắcmắc, mỹ nhân độc nhất vô nhị sao lại có khả năng bại bởi Nhan Tử La? Gặp qua Niên phúc tấn chưa?” Đột nhiên hỏi.

Lắc đầu.

“Mười Nhan Tử La cũng không xinh đẹp bằng Niên phúc tấn, có thể tưởng tượng ra không?” Bích La khinh miệt cười: “Nhưng hiển nhiên bại bởiNhan Tử La. Thật sự là không hiểu.”

Nhìn, cao hứng tưởng tượng ra cuộc chiến tranh thủ tình cảm.

“Tứ gia sủng ái Nhan Tử La, rất sủng. Sủng đến mức không thấy ngườixinh đẹp. Nhưng mà lần đầu nhìn thấy hắn ta liền yêu hắn, muốn trở thành người hắn yêu nhất.” Ánh mắt Bích La lòe lòe phát quang, ta biết, sosánh là cố chấp, phải chờ đợi phải ẩn nhẫn, nhưng sẽ đi cướp đoạt.

“Mỗi lần ta đều trang điểm tinh xảo, mặc vào y phục đẹp nhất, tận lực biểu hiện cầm kỳ thư họa —— biết không, Nhan Tử La cái gì cũng khôngbiết. Ta thì biết, ta có thể bồi Tứ gia đánh cờ, bồi hắn họa, vì hắnđánh đàn. Tứ gia rốt cục thấy, hắn cho ta bồi hắn đánh cờ, đợi biết baolâu mới có được một cơ hội, cư nhiên bị Nhan Tử La phá hư, chỉ một câukhông quấy rầy, Tứ gia liền ra lệnh dẹp bàn cờ, đuổi ta ra. Cái tỷ tỷkia thật sự rất lợi hại có phải hay không? Chỉ một câu đã phá hư cơ hộita khổ cực chờ đợi. Bất quá, ta không sợ, Tứ gia đã biết, sau này tựnhiên còn có thể cho ta bồi hắn đánh cờ.” Bích La tựa hồ còn nhập vàován cờ đó, tựa hồ còn ngồi đối diện hắn.

“Tuyển tú được lưu lại, bị phân đến trong cung Đức phi nương nương.Bằng bản lãnh ta làm cho Đức phi nương nương cực kỳ yêu thích. Vì vậy ta cố ý tiết lộ bản thân thích Tứ gia. Ha hả, Đức phi nương nương cho rằng người thông minh lanh lợi giống như ta ở bên người Tứ gia rất tốt. Tabiết chắc chắn được chỉ hôn cho Tứ gia.” Ánh mắt Bích La trở nên đắc ý,“Như nguyện, được chỉ hôn cho Tứ gia, rất tốt không phải sao?”

Đầu cũng rất có tâm cơ.

“Vừa mới bắt đầu Tứ gia rất sủng ta, biết không? Trừ chỗ Niên phúctấn ra hắn nhất định đến chỗ ta, cơ hồ đều không đi đến chỗ Nhan Tử La,lúc đó ta cho là bản thân thắng.” Bích La nói: “Nhưng mà sơ ý, quá sơ ý, cư nhiên không ngờ vấn đề nghiêm trọng như vậy, Nhan Tử La nếu có thểđược sủng tự nhiên thủ đoạn phi phàm, ta không đề phòng, thật sự là quásơ ý. Cố ý ngã sấp xuống sanh non, biết Tứ gia quan tâm con nỠdõi, chonên đem con của mình ra hại. Mặc dù sanh non, nhưng hài tử còn có thể có nữa, còn ta lại bị Tứ gia đưa đến vườn.”

Nhìn, kinh hãi đảm chiến, Nhan trắc phúc tấn đối với muội muội ruộtthịt của mình cũng hạ độc thủ như vậy, nếu năm đó vào phủ sợ là đã sớmbị hành hạ mà chết. Nhưng mà là rất buồn bực, vì sao Tứ gia dễ dàng thathứ cho kẻ gây sóng gió.

“Giả vờ thương tâm giả vờ mất trí nhớ, dùng hết thủ đoạn cuốn lấy Tứgia, mê hoặc Tứ gia, nếu không phải Đức phi nương nương làm chủ cho tatrở lại trong phủ, chỉ sợ ta cũng không có cơ hội tái kiến Tứ gia.”Thanh âm Bích La có chút hung tợn.

“Vậy vì sao giờ lại tới đây?” Đã có Đức phi hậu thuẫn, Nhan Tử La có thể làm thế nào?

“Ha ha ha ha ~~ bởi vì nữ nhi của Nhan Tử La nhìn không vừa mắt.”Bích La hung tợn, vẻ mặt dữ tợn, khiến người ta kinh sợ nhảy dựng lên.

“Ta thêu khăn tặng cho Nhan Tử La, muốn cùng tiêu tan hiềm khích lúctrước, cùng liên thủ, tựa như tỷ muội Triệu Phi Yến. Nhan Tử La cái gìcũng không nói, nhưng nhi nữ cho là ta muốn đoạt sủng, bởi vậy chạy tớiđe dọa, dĩ nhiên ta bị dọa kinh sợ. Biết khi đó nó bao nhiêu tuổikhông?” Bích La vấn.

Lắc đầu.

“Tám tuổi. Chỉ có tám tuổi, lợi hại hơn, ta chỉ có thể làm cho Đứcphi cao hứng, nó từ lúc năm tuổi đã bắt đầu là có thể khiến Hoàng thượng cùng các vị nương nương sủng ái, muốn cái gì xin cái đó, trong cungkhông người nào dám đắc tội. Tám tuổi dụ được Hoàng thượng phong làm Hòa Thạc công chúa, gặp qua dạng hài tử này chưa?” Bích La khẽ cắn môi,“Tất cả đều là Nhan Tử La dạy dỗ, bản thân không được Tứ gia sủng áiliền từ nữ nhi hạ thủ, nữ nhi được Hoàng thượng sủng ái, Tứ gia tự nhiên cũng không dám đối xử không tốt, loại thủ đoạn có phải rất hèn hạ haykhông?”

Từ chối cho ý kiến. Hốt nhiên nhớ ra Mi phu nhân nói, loại tiểu xảo ở tại trong phủ thật sự không đủ dùng. Lúc đầu vốn nghĩ đối với muội muội ruột thịt của mình không thể hạ độc thủ như vậy -.

“Nữ nhi đến thăm dò bệnh của ta, sau đó hồi cung thường bị bệnh, cố ý muốn Hoàng thượng cùng Đức phi nương nương đau lòng.” Bích La cười khổ: “Đức phi nương nương nghe lời nói dối của nó cho nên hạ chỉ cho ta dọnđến vườn. Đáng sợ không? Năm đó ta phí nhiều công phu mới khiến Đức phicao hứng, nhưng nó chỉ cần giả trang bệnh, Đức phi liền nghe lời hoàntoàn bất kể tốt xấu.”

Càng thêm đảm Chiến Tâm kinh, nếu như nhi nữ của Nhan trắc phúc tấnđối phó, chỉ sợ ta chết cũng không để lại tro cốt. Đang suy nghĩ, BíchLa có thể sống là bởi vì là muội muội ruột của Nhan trắc phúc tấn, Nhantrắc phúc tấn không đến nỗi hạ tử thủ, mà ~~ khả năng giết chết ta giống như giết chết con kiến.

“Nếu nói tiếp, chỉ sợ sẽ hù chết ngươi.” Bích La đứng dậy đi tớitrước mặt ta, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh từng trận, vẻ mặt nàng ta nhưlà mèo vờn chuột đủ rồi muốn ăn tươi nuốt sống.

“Xin mời nói.” Ta cố gắng duy trì trấn định.

“Nhi nữ của Nhan Tử La được phong hào là Hòa Thạc Bảo công chúa,trong cung trong phủ người ta gọi Bảo Bối.” Khóe miệng Bích La nhếchlên, chờ đợi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi.

“Thì sao?” Lúc này không suy nghĩ cẩn thận.

“Thật ngốc, khó trách bị Nhan Bảo nhi cướp mất người.” Bích La vỗ vỗmặt: “Đắc tội Nhan Bảo nhi tức là đắc tội Hòa Thạc công chúa, hiểuchưa?”

Không sợ không được, tựa hồ thấy vận mệnh của mình: chết. Đắc tội với Hòa Thạc công chúa, tức là đắc tội với Hoàng thượng cùng Tứ gia, chỉ sợ không chỉ có chết, nương từng mắng nàng là hồ ly tinh không biết xấuhổ, cha từng bài xích lai lịch không rõ, nếu Hoàng thượng biết, Cung gia diệt môn đều có khả năng.

Sửng sờ tại chổ, thân thể cứng ngắc, hồn phách tựa hồ đều ra khỏithân thể, trước mắt rung động khuôn mặt tươi cười của Nhan trắc phúctấn, thời khắc người cười đúng là nụ cười có dấu đao kiếm, mà thủ đoạncủa nhi nữ càng cao hơn.

Bích La tựa hồ xem đủ chuyện cười, “Kinh hoàng ư, đừng sợ, Nhan Tử La cho vào phủ rõ ràng là không chết. Nếu là thật muốn giết, chỉ cần giảvờ thương tâm khổ sở vài ngày, ngươi đã sớm mất mạng.”

Nhìn vào mắt Bích La, trong mắt tràn đầy vui vẻ, dữ tợn mà kinh khủng, như là hổ đói đã lâu chưa được ăn.

“Tại sao làm vậy?” Hỏi, trong lòng tức giận.

“Bởi vì đã cũng không nói chuyện với người khác, thật nhàm chán a!Mỗi ngày quay vào tượng phật tụng kinh thật sự rất nhàm chán. Bất quá,sau này có người cùng ta niệm Phật là tốt rồi. Chúng ta có thể ở trướcmặt phật cầu khẩn Nhan Tử La chết đi.” Thanh âm ác độc.

Ta lui về bên cạnh một bước, không muốn đứng gần quá, Bích La tựa hồđã điên, hốt nhiên trong lúc đó rất sợ hãi, sợ hãi tiếp qua mấy năm bảnthân cũng giống vậy.

“Tốt, hết rồi, cần biết cũng đã biết, nếu không muốn chết liền đànghoàng đợi tại sân của mình, có lẽ đợi đến ngày Nhan Tử La chết thì chúng ta ra mặt, ha ha ~~~” Bích La cười xuất môn.

Chán nản vô lực ngồi xuống, chỉ cảm thấy khí lực cả người đều bị rúthết. Cuộc sống sau này phải sống như thế nào? Có lẽ coi như muốn thậtyên lặng sống qua ngày chỉ sợ cũng không dễ dàng. Băng giá trong mắt của hắn từ từ phóng đến trước mắt, phóng đại, phóng đại mãi đến khi ta muốn chết rét ~~~~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.