Đang lúc mọi người Trần gia phiền não không thôi, người được phái đicửa thành trở về nói mấy người canh cửa thành đều nói tối hôm qua khôngcó người ra khỏi thành, người của Trần gia lúc này mới thở phào nhẹnhõm, không ra khỏi thành nghĩa là Bảo nhi vẫn còn thành Hàng Châu, chỉcần còn ở đây là có thể tìm ra.
Trần Mục Phong ngồi suốt trong phòng khách đến tối, từ trên xuốngdưới người đến người đi không ngừng thông báo tin tức, cũng không thấybóng dáng Bảo nhi đâu, Trần phu nhân lại bắt đầu khóc, còn la hét đòiđuổi Cung Trúc Uẩn đi, cuối cùng Trần lão gia phải làm chủ đưa Cung Trúc Uẩn đến tây khê biệt viện.
Buổi tối, Trần Mục Phong không để ý tới trong tình trạng hỗn loạntrong phủ, một mình đi ra ngoài xem hoa đăng. Trần phu nhân nhìn thấytrợn mắt hốc mồm, chỉ vào bóng lưng Trần Mục Phong rời đi, nói không ralời. Trần Mục Vân vui vẻ cười. Tiểu Bảo nhi chiêu này quá độc ác ~~~
Tìm suốt hơn mười ngày, Trần gia vận dụng tất cả các mối quan hệ,nhưng Bảo nhi cứ như là không khí bay mất không hề thấy một chút bóngdáng.
Trần phu nhân mỗi ngày đều nước mắt lưng tròng, ăn ít uống ít. TrầnMục Vân thấy bộ dáng của mẹ hắn như vậy, mấy lần muốn nói, nhưng là ngẫm lại lời Bảo nhi dặn dò cũng chưa nói. Bảo nhi nói: cô cô thích ta nhất, nếu như biết ta về nhà, nàng nhất định sẽ không thương tâm như vậy,Trần đại thiếu gia sẽ nhìn ra ngay!
Trần lão phu nhân cùng Trần phu nhân càng chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-lao-phai-ga-theo-lao/2330925/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.