Bảo nhi cười, “Đơn giản như vậy đã không hiểu ư? Ngài không phảingười Bát Kỳ sao? Ta nghe Cung giai tiểu thư gọi ngài ‘a mã’, còn tưởngrằng Cung giai đại nhân ngày thường đều nói tiếng Mãn chứ? Thì ra khôngphải. Ta đây lặp lại lần nữa, lúc ngài là nhập Tương Bạch kì là khinào?”
“Khang Hy năm bốn mươi bảy.” Cung Thành mặc dù không biết nàng có ý gì nhưng cũng nói, khẩu khí đầy đắc ý.
Bảo nhi gật đầu.”Vậy xin hỏi Cung giai tiểu thư năm nay bao nhiêu niên kỷ?”
“Trúc Uẩn hai mươi hai.”
Bảo nhi gật đầu, sau đó lại làm bộ suy nghĩ sâu xa lắm.
“Hai mươi hai? Như vậy năm bốn mươi bảy Cung giai tiểu thư vừa mớimười lăm?” Bảo nhi đi tới trước mặt Cung Trúc Uẩn, nhìn kỹ, nói: “Cunggiai tiểu thư xinh đẹp như thế, sao lại không dự tuyển tú? Chẳng lẽ Cung giai tiểu thư có bệnh chi khó nói?”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó? Trúc Uẩn nào có cái bệnh gì. Không được ngậm máu phun người.” Cung phu nhân lớn tiếng nói.
Bảo nhi cười gật đầu, lại lắc đầu: “Ta đây không hiểu, nếu không có bệnh sao lại không được tuyển a?”
“Việc này không cần người ngoài như ngươi quản.” Cung phu nhân nói.
“Cung giai phu nhân tuổi cũng không nhỏ, nói chuyện vẫn không suynghĩ như thế sao? Muốn nói người ngoài chỉ sợ trong phòng khách nàyngười Bát kỳ họ Cung các người mới là người ngoài nha? Ta đây chính làcon dâu trưởng Trần gia được cưới hỏi đàng hoàng.” Bảo nhi vừa cười vừanói.
“Dâu trưởng? Nha đầu lai lịchrõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-lao-phai-ga-theo-lao/2330894/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.