Nhạc Kiến Đường còn chưa được tán chuyện cho đã miệng, bèn lộn rangoài lần nữa, mang một vò rượu trở về. Tửu lượng Bảo Nhi còn kém nên đã ngà ngà say, Nhạc gia tỷ muội nhìn qua liếc lại một lát, lại ra sứckhuyên Bảo Nhi nốc thêm. Cũng không có biện pháp, bởi Trần bá mẫu đã dặn dò nhất định phải chuốc cho Bảo Nhi say khướt mới thôi.
Một chén một chén lại một chén ~~~~
Qua hồi lâu, bọn Nhạc Kiến Thần mới đỡ Trần Mục Phong đã say tuý luývào Trúc Khê Viện, vừa dợm bước tới cửa viện chợt nghe thấy trong tânphòng văng vẳng tiếng ca múa tưng bừng, trên khung cửa sổ in ba cái bóng loạng choạng lảo đảo, gật gù ra chiều đắc ý.
“Hoa đẹp không thường nở, cảnh đẹp hiếm khi còn, buồn lấp đầy khoémắt. Đêm nay xa nhau rồi, bao giờ chàng trở lại? Xin cạn chén này đi,gắp thêm vài miếng nhắm. Đời người say được mấy lần. Không vui chờ đếnbao giờ mới vui? Lại đây! Lại đây! Hãy lại đây! Cạn hết chén này rồi nói tiếp!” Là giọng của Bảo Nhi, nàng đang cầm chén rượu ép Nhạc KiếnĐường, “Tiểu Nhu Nhu, nào nào, uống cạn chén này đi? Ha ha ~~~ xin cạnchén này đi, gắp thêm vài miếng nhắm ~~~~ “ (1)
Cửa sổ ánh lên dáng ai đó trong tư thế ‘ăn bốc’.
“Bảo Nhi, muội say rồi ~~~ ha ha ~~~” giọng của Nhạc Kiến Nhu.
“Không say, ta nào có say, ha ha ~~~ uống, không say không về!” BảoNhi loạng chà loạng chạng ngồi xuống, được một chốc lại đứng lên đi tớibên cạnh người nào đó, nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-lao-phai-ga-theo-lao/2330888/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.