Còn chưa tới phòng khách đã nghe thấy tiếng cười sang sảng vọng ra, Trần Mục Vân cười bảo: “Nhạc huynh tới rồi!”
Vào phòng khách, đương ngồi trên chính vị là Trần lão gia, ghế bêntay phải là một nam tử anh tuấn mặt không chút biểu cảm, bên trái cũngngồi một người, so với người ngồi bên phải kia thoạt nhìn ôn hòa hơn rất nhiều, lại có một đôi mắt hoa đào.
“Bá mẫu, Kiến Thần (*) lại tới quấy rầy.” Người mắt hoa đào kia đứng lên cười cùng Trần phu nhân chào hỏi.
(*Nguyên văn là “见燊”: QT và Hán Việt đều dịch là “Kiến Sân”, mình tra trên GG lại dịch là “Kiến Thần” nên mình để tạm. Sau này có ai đề nghịkhác thì mình sẽ sửa)
“Kiến Thần đã lâu không thấy tới chơi, ta còn tưởng rằng cháu đã quên Trần bá mẫu rồi chứ. Lệnh tôn lệnh đường thân thể có mạnh khỏe không?”Trần phu nhân mỉm cười hỏi, kéo Bảo Nhi đến một bên ngồi xuống.
“Nhờ phúc bá phụ bá mẫu, gia phụ gia mẫu thân thể vẫn còn khoẻ mạnh,trước khi tới đây còn cố ý căn dặn cháu phải thỉnh an Trần nãi nãi cùngbá phụ bá mẫu đâu.” Nhạc Kiến Thần nho nhã lễ độ đáp lời.
“Nhạc huynh, huynh mỗi lần tới không nói giống hệt vậy là không được sao?” Trần Mục Vân cười hỏi.
“Mục Vân, nói linh tinh gì đó? Kiến Thần lui tới đều lịch sự lễ độ,con cũng không lo mà học hỏi người ta.” Trần lão gia nói xong, liền quay sang Trần phu nhân: “Chốc nữa bảo người thu dọn gian phòng cho KiếnThần.”
“Sớm đã quét tước xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-lao-phai-ga-theo-lao/2330836/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.