?? 
"Đừng lo lắng, cứ giao cho tôi." La Điệt nói, "Cậu ở đây chờ, tôi đi tìm thử xem có thứ gì có thể sử dụng hay không." 
Đường Kỷ Chi rơi vào mờ mịt biết mình đi theo cũng thêm phiền phức, cậu bèn gật đầu, ôm bé thỏ ngồi ở bên cạnh: "Anh cẩn thận nhé." 
Cậu mò tới cái tai mềm mại của bé thỏ, lấy bản vẽ trong túi ra. Cậu rất muốn lập tức vẽ tiếp một thứ để chứng thực suy đoán của mình, đến cùng cậu cũng nhịn lại -- Bây giờ không phải là thời cơ tốt. 
Đột nhiên, một luồng trực giác mãnh liệt khiến cho cậu ngẩng đầu, gió biển gào thét thổi qua, thổi rối loạn tóc của cậu, cũng khiến mắt cậu nhòe đi. 
Gió biển ngoài khơi gào thét tạo nên từng cuộn sóng, mơ hồ có rất nhiều thứ xẹt qua đáy biển, Đường Kỷ Chi nheo mắt lại, chậm rãi đứng dậy, trong tầm mắt cậu ở ngoài khơi một bóng người đang bơi đến. 
Mái tóc dài màu đen nhu thuận, làn da trắng nõn trơn bóng. Tựa hồ cảm giác được tầm mắt của cậu, Lam Đồng khẽ ngẩng đầu, con ngươi màu xanh băng khóa lại thân ảnh của cậu. 
Đường Kỷ Chi: "..." 
Một giây sau, Lam Đồng lặn vào trong nước, lúc thò đầu ra thì người đã đến đá ngầm. Anh bước ra từ trong biển, trên eo vẫn quấn một mảnh vải đơn sơ như trước. 
Nghe thấy tiếng động, La Điệt cảnh giác đi ra từ bên cạnh. Sau khi thấy rõ là Lam Đồng, sát ý trên người hắn biến mất, chủ động nói: "Xin chào, tôi là La Điệt." 
Lam Đồng liếc hắn một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-dong-vat-than-ky-cua-dai-lao-phat-he/1210192/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.