Tôi sau khi đã dâng trà cho cha mẹ chồng xong, liền bước ra bên ngoài, đúng lúc này thì trông thấy bà Tám, ba ta khiến cho tôi vô thức giựt mình.
"Mợ ba hôm nay làm sao vậy? Sao lại có vẻ sợ hãi khi nhìn thấy tôi vậy?"
Bà Tám nhíu mày, trầm giọng hỏi.
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, nhìn nhìn bà ta rồi sau đó mới trả lời "Không giấu diếm chi với bà, lúc tối tôi có mơ thấy một cơn ác mộng, trong mơ nhìn thấy bà biến thành thứ kinh dị, nên giờ vẫn còn sợ".
Bà ta nhìn tôi cười khổ "Ác mộng cũng chỉ là ác mộng thôi, mợ ba cũng đừng suy nghĩ nhiều, huống hồ ban ngày ban mặt, ma quỷ sẽ không thể xuất hiện đâu".
Tôi nghe bà ta nói vậy cũng cảm thấy hợp lý, liền gật đầu.
Bà Tám tiếp tục nói "Vừa hay, hôm qua tôi có hốt một ít thuốc Nam giúp định thần, không bằng bây giờ mợ theo tôi xuống bếp, tôi sẽ nấu thuốc cho mợ uống, coi thử có tốt hơn hay không".
Tôi thấy vậy cũng tốt, dù sao đi nữa cứ sợ hãi như vầy cũng chẳng giải quyết được gì, nên vội vàng đồng ý cùng bà Tám xuống nhà bếp.
Khi di chuyển trên dãy hành lang, tuy rằng sẽ không đi ngang căn buồng trống kỳ quái kia, nhưng mà không hiểu vì sao tôi lại cảm thấy có chút không thoải mái, hình như phía trước lạnh lẽo hơn bình thường thì phải.
Trên đoạn đường tới nhà bếp, tôi và bà Tám không có nói chuyện với nhau, vậy là khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-ma/2811366/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.