"Căn buồng trống sắp sập tới nơi rồi, anh chị đừng chần chừ nữa, chạy đi, em thiệt sự không xong rồi, chẳng thể bảo vệ hai người được nữa đâu, mau lên, mau chạy nhanh"
Võ Thành Kiệt phản ứng nhanh nhất, cậu ta hướng về phía của tôi và Chu Nguyên mà cố gắng lên tiếng, âm thanh càng lúc càng nhỏ dần.
Câu nói khiến cho tôi đầu óc tôi trở nên rối tung cả lên, tôi thật sự không muốn bỏ lại Võ Thành Kiệt mà, nói là đứa em họ tôi tin tưởng và thương nhất, tôi... tôi...
"Đi thôi Lan, chúng ta phải ra khỏi đây thôi".
Chu Nguyên ở bên cạnh nắm lấy tay của tôi, trầm giọng lên tiếng.
"Nhưng mà, em thiệt sự không thể bỏ lại Thành Kiệt được, là lỗi của em, là do em đã kéo cậu ta vô chuyện này, cho nên em không thể để cậu ta phải chết ở đây vì em được, Chu Nguyên, anh có hiểu cảm giác này của em không?"
Tôi nói trong chất giọng nghẹn đắng, nước mắt vô thức tuôn rơi không ngưng được.
"Được rồi, vậy thì chúng ta cùng thoát ra".
Chu Nguyên nghiêm túc nói, sau đó anh ta tiến tới chỗ của Võ Thành Kiệt, nhanh chóng cõng cậu ta.
Hành động này của anh ta vừa làm cho tôi ngạc nhiên, vừa bất giác cảm thấy trái tim mình ấm áp.
Chu Nguyên có thể là một người có sức khỏe kém, nhưng mà ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên, anh ta đã tạo cảm giác là một người đáng tin cậy, luôn quan tâm tới người khác.
Võ Thành Kiệt định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-ma/2811326/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.