Thụy Diệp nhìn thấy cậu ngạc nhiên thì ả ta không nhịn được cười một tiếng "Phì", Thiên Quân thấy Thụy Diệp cười thì cậu cũng ngây ngốc luôn. Không biết tại sao ả ta lại cười nữa, cậu đứng dậy nói.
"Bây giờ tôi có một việc rất quan trọng cần phải làm, cô đừng có ngáng đường tôi nữa. Tôi đã chậm trễ nãy giờ rồi đó!"
Thụy Diệp ánh mắt sắc lạnh nhìn cậu:
"Còn việc gì quan trọng bằng mạng sống của cậu hay sao?"
Thiên Quân chép miệng:
"Chậc, các cô nhìn xem các cô đã làm gì với tôi này! Nếu tôi không giúp Thu Lan cô ấy cũng sẽ lấy cái mạng nhỏ này của tôi, còn cô thì sao Thụy Diệp? Tôi với cô không thù không oán, hà cớ gì cô muốn tôi chết cùng với cô? Cô chết một mình thì cũng đi đầu thai đi, giết người thì cô được lợi ích gì?"
Thụy Diệp nghe cậu nói xong cứng đơ họng, không nói được câu gì, ả ta tức giận ánh mắt đỏ rực người tràn đầy sát khí. Ả ta giơ tay bóp lấy cổ cậu, cười lớn tiếng.
"Hahaha...được lợi ích chứ sao không? Tôi giết cậu vì tôi đã chấm trúng cậu, cậu sẽ ở bên cạnh tôi mãi mãi không chia lìa!"
Thiên Quân bị bóp cổ đến khó thở, cậu vùng vẫy dữ dội, cố gắng nói.
"Nếu cô dám đụng đến tôi thì Thu Lan sẽ không tha cho cô đâu!"
Thụy Diệp cười như điên dại:
"Thu Lan? Hahaha...cô ta là ai chứ? Tôi chả quen biết gì cô ta cả, nếu cô ta có đến tìm tôi tính sổ, tôi cũng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-ma-le-quy/2276219/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.