Châu Dương không muốn chứng kiến thêm ai phải chết trong gia đình nữa, thật sự là quá đủ rồi, chỉ cần nói dối bà Thu Liên là cô đã bị tai nạn giao thông mà qua đời thì sẽ không có ai phải chết nữa. Như vậy không phải sẽ tốt hơn là nói ra hay sao? Châu Dương gật đầu.
"Được rồi, anh đồng ý! Anh sẽ không nói ra chân tướng sự thật cho bà ấy biết nên em có thể yên tâm được rồi, đừng quá lo lắng anh sẽ không để cho ai trong gia đình chúng ta mất được nữa!"
Ngọc Tâm thở phào nhẹ nhõm:
"Được rồi, em cúp máy đây! Anh nhớ về sớm đó!"
Nói xong thì ả ta cúp máy, Châu Dương vẫn còn mơ hồ câu nói lúc nãy của Ngọc Tâm nếu như anh thật sự nói ra thì liệu bà ấy có tha thứ hay không? Chắc chắn là không rồi, không có ai mà đi tha thứ cho kẻ giết chết con gái mình như vậy được.
Bà Thu Liên hỏi Châu Dương.
" Cậu nói đi, chân tướng sự việc là như thế nào?"
Châu Dương không đành lòng nói dối nhưng vì bảo vệ gia đình của mình nên anh đành phải nói dối.
"Thật ra là do gia đình con đối xử không tốt với cô ấy khiến cô ấy buồn lòng mà nghĩ quẩn, rồi chạy ra đường bị xe tông chết!"
Bà Thu Liên nghe xong không tin vào tai mình, bà nhất thời kinh ngạc.
"Cái gì? Các người đã đối xử tệ bạc với con tôi khiến nó nghĩ quẩn mà tự tử sao? Các người là lũ độc ác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-ma-le-quy/2276178/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.