Ngọc Tâm bế Thiên Quân từ trong phòng đi ra đưa cho Châu Dương, anh ôm đứa bé trong lòng ngắm nhìn thật kĩ khuôn mặt đứa con trai bé bỏng của anh.
"Ôi vợ ơi nhìn này, con trai giống ba nó y chang, hahaha..."
Ngọc Tâm cười cười:
"Đương nhiên là thằng bé giống như ba của nó rồi! Sau này lớn chắc chắn nó sẽ rất đẹp trai giống như ba của nó vậy!"
Châu Dương xoa xoa cái má phúng phính của đứa bé mà cảm thấy lòng ấm áp hơn.
" Con trai, con mau lớn nhanh đấy nhé!"
Bà Châu Hà vừa bước vào phòng liền thấy cảnh gia đình xum họp liền mừng rơi nước mắt, kể từ khi Thu Lan xuất hiện chưa bao giờ Châu Dương đối đãi tốt với Ngọc Tâm như thế. Chẳng lẽ sự biến mất của Thu Lan có lẽ sẽ thích hợp hay sao?
Từ ngày Ngọc Tâm sinh đứa bé ra thì chưa bao giờ thấy Châu Dương quan tâm hỏi han lấy một câu, vô cùng lạnh nhạt với hai mẹ con họ. Bà cũng rất buồn vì đứa con của mình không biết chăm sóc cho gia đình nhỏ, bây giờ chứng kiến cảnh này bà lại rất vui mừng khôn xiết.
Gia đình nó đoàn tụ vui vẻ như này là tốt lắm rồi, còn gì mong chờ hơn như thế nữa chứ. Bà bước vào phòng cười rất vui vẻ.
"Ây chà, sao hôm nay con trai mẹ lại quan tâm đến gia đình nhỏ này!"
Châu Dương hôn lên má đứa bé:
"Con biết sai rồi là do con không tốt khiến mẹ con Ngọc Tâm tổn thương, con sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-ma-le-quy/2276163/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.