Thầy Lâm Ẩn nở nụ cười bình thản:
"Họ giết người thì luật pháp ở nhân gian sẽ trị tội bọn họ, còn cô không nên giết người nữa!"
Thu Lan cười lạnh lùng:
"Ông nói hay lắm, nhưng ở cái xã hội này dùng tiền là có thể bịt miệng được lũ quan tham ô đó! Ông còn nói đến luật pháp cho tôi nghe sao? Tôi chết đã bao lâu rồi, tại sao bọn họ không bị cảnh sát đến bắt đi!"
Thầy Lâm Ẩn nhắm nghiền mắt lại:
"Có nhân ắt có quả, làm ác ắt bị báo ứng! Cảnh sát nhân gian không trừng phạt họ. Thì sau này họ chết tội lỗi của họ sẽ được diêm vương xử án, cô không cần phải lo, đừng giết người vô tội nữa!"
Thu Lan cười khinh bỉ:
"Bây giờ, tôi chỉ muốn cái gia đình họ Châu này nộp mạng thôi, tôi không cần ông phải nói nhiều ông tránh ra được rồi đó!"
Thầy Lâm Ẩn nheo mắt nhìn cô:
"Nếu như cô không buông bỏ hận thù mà vẫn muốn giết người nữa, thì cô đừng trách tôi không khách sáo với cô!"
Thu Lan cười nhếch mép:
"Ông là cái thá gì mà tôi phải sợ chứ? Có ngon thì đến đây bắt tôi đi, tôi cũng vẫn sẽ giết chết cái gia đình họ Châu này!"
Thầy Lâm Ẩn nhìn cô:
"Vậy thì cô đừng có trách tôi!"
Nói xong thầy Lâm Ẩn cầm lấy thanh kiếm gỗ đào, cắn ngón giữa chảy máu rồi chét lên thanh kiếm. Sau đó niệm một lần chú ngữ, rồi thanh kiếm bỗng chốc lóe lên ánh sáng màu vàng sáng chói.
Sau đó thầy Lâm Ẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-ma-le-quy/2276152/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.