Trong lúc mọi người đang tất bật với công việc của mình, thì ở bên ngoài cửa có một cậu nhóc khoảng chừng chín mười tuổi hớt ha hớt hải chạy vào.
Vừa nhìn thấy Lý Phi, cậu ta liền gấp gáp kêu lên "Cậu chủ, cậu khỏe rồi".
Lý Phi quay sang cậu ta rồi ừ một tiếng, lại hỏi "Hiếu, có chuyện gì mà con chạy như ma đuổi vậy?"
Thằng Hiếu nuốt một ngụm nước miếng thấm giọng, sau đó mới chậm rãi trả lời "Dạ, mấy ngày nắng nóng, nước mưa dự trữ trong lu đã dùng hết rồi, anh Nghĩa phải đi tới đầu thôn để lấy nước giếng về xài, anh ấy kêu con tới báo cho nhà bếp biết ạ".
"Tôi nhớ ở trong nhà họ Lý này cũng có một cái giếng? Tại sao mọi người không lấy nước ở đó mà xài?"
Tôi khó hiểu lên tiếng, bởi vì lúc đầu khi tôi bước chân vào nhà họ Lý có vô tình trông thấy một cái giếng ở gần con đường tới phòng của Lý Phi.
"À, cái giếng đó là một cái giếng cạn, không có nước".
Lý Phi hướng tôi, từ tốn giải thích.
Hai chữ "giếng cạn" rơi vào tai của tôi, bỗng dưng làm tôi nhớ lại lời nói của lão pháp sư trong cơn ác mộng khó hiểu mà tôi từng mơ thấy, chẳng lẽ mọi chuyện đều có liên quan với nhau?
Tôi bất giác đứng bật dậy, xoay người bước ra khỏi nhà bếp.
"Pháp sư... Pháp sư, cậu làm sao vậy?"
Lý Phi ở phía sau nói vọng, anh ta hình như cảm thấy lo lắng trước hành động kỳ lạ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-ma-2-quy-tan-nuong/2888593/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.