Chương trước
Chương sau
Tôi không trả lời câu hỏi của con Yến, mặc kệ cô ta đang bên cạnh lo lắng, bởi vì mọi sự chú ý của tôi đều tập trung vào đám lửa ở trước linh cữu, tôi cảm thấy chuyện này không hề đơn giản một chút nào.

Những người có mặt tại tang lễ cũng đang nhìn chằm chằm vào hiện tượng kỳ lạ này.

Bầu không gian đột nhiên trở nên im lặng một cách đáng sợ, có vẻ như ai nấy cũng đều rất hoang mang, không biết rốt cuộc điều gì đang xảy ra mà khiến cho cái lư hương kia bỗng dưng bốc cháy.

Ông Lý [1] đối diện với tôi phản ứng nhanh nhất, ông ta hướng về đám gia nhân trong nhà, lớn tiếng ra lệnh "Cháy rồi... Mau lấy nước tới dập lửa, nhanh lên, đừng để nó lan ra nữa".

[1] Do cha mẹ chồng của mợ hai giống y hệt ông bà Lý - cha má của Lý Phi. Vì vậy Võ Thành Kiệt nghĩ đây là cái bẫy của nữ quỷ tân nương giăng ra, cậu ta vẫn gọi hai người bọn họ là ông bà Lý.

Câu nói khiến cho ba hồn bảy vía của đám gia nhân ngay lập tức nhập lại vào thư xác, bọn họ vội vội vàng vàng chạy đi múc nước.

Bà Lý nắm lấy tay của ông Lý, vẻ mặt ngập tràn lo sợ, lắp ba lắp bắp hỏi "Mình ơi, sao vậy? Sao lại thành ra như vầy?"

Trong tình cảnh rối ren, không biết lý do gì đã gây ra hiện tượng kỳ dị này, thì đột nhiên sư thầy ngồi ở bộ ván ngựa tụng kinh từ nãy giờ đứng bật dậy.

Ông ta thoáng nhìn sang tôi, rồi đi thẳng về phía trước linh cữu, như thể ông ta đã biết nguyên nhân của vụ việc này rồi.

Tôi không rõ hàm ý trong ánh mắt của ông ta, nhưng vẫn chầm chậm quan sát nhất cử nhức động, để coi thử ông ta tột cùng đang định làm gì.

"Người đã chết, hồn cũng nên siêu thoát, đừng nên vương vấn trần thế".

Ông ta nói với giọng điệu rất trầm, cố gắng lắm mới có thể nghe rõ được, tiếp đó lại niệm kinh.



Ngọn lửa từ từ nhỏ dần, như thể đang muốn tắt, cảnh tượng quá mức hư ảo, khiến cho ai nấy cũng đều trố mắt nhìn.

Vốn tưởng mọi chuyện đã kết thúc, ai ngờ ngọn lửa lại bùng cháy, lần này còn lớn hơn lần trước, thiếu chút nữa đốt luôn cả sư thầy, cũng may mắn ông ta né kịp.

"Vô ích thôi, vô ích thôi".

Ở bên ngoài cửa truyền tới một giọng nói già nua, nhưng khí tức bức người.

Tôi và mọi người không hẹn mà cùng nhau quay đầu, trong tầm mắt hiện ra hình ảnh của một lão già, mặc đồ pháp sư, tay phải cầm kiếm gỗ, tay trái cầm bùa, bên hong đeo theo một cái túi có thêu càn khôn.

Hai mắt của tôi mở lớn, trong lòng không ngừng tự hỏi "Sao lại là ông ta - kẻ từng xuất hiện trong giấc mơ đầu tiên khi tôi vào nhà họ Lý?"

Lão pháp sư không quan tâm những cặp mắt đang nhìn, tiếp tục nói "Hồn phách của cậu ta chẳng thể nào siêu thoát được đâu".

Lời vừa dứt, ông Lý có vẻ tức giận, đi thẳng về phía lão pháp sư, quát "Nè ông kia, ông đang nói cái gì vậy hả? Không siêu thoát là sao?"

Lão pháp sư nhếch mép, bước lên một bước, rồi mới trả lời "Con trai của ông là do bị người ta hại chết, cho nên không thể siêu thoát".

Bà Lý nghe vậy, mau chóng chạy tới, gấp gáp hỏi "Ý ông là sao? Người nào hại chết con trai của tôi?"

"Bà hãy bình tĩnh, ta nhất định sẽ tìm ra kẻ đó, việc quan trọng lúc này chính là ta phải siêu thoát cho con trai bà".

Nói rồi, lão pháp sư rút từ trong cái túi thêu càn khôn ra một lá bùa, ông ta di chuyển tới trước linh cữu, không nhanh không chậm niệm chú "Phù chú nghe lệnh, tiêu trừ oán khí, siêu thoát vong hồn.... Cấp cấp như luật lệnh".



Không gian bỗng dưng chuyển lạnh, gió từ đâu thổi tới cuồn cuộn, sức mạnh tỏa ra từ người ông ta vô cùng lớn.

Khoảnh khắc lá bùa được ném lên. Nó ngay lập tức hóa thành nước rơi xuống bên dưới, ngọn lửa đang bốc cháy dữ dội thoáng cái đã tắt lịm đi.

Tiếp theo lão pháp sư cắn đầu ngón trỏ cho máu chảy ra, rồi hất vào đóng trò tàn, miệng thì thầm gì đó mà tôi không tài nào nghe được.

Từ bên trên chiếc hòm (quan tài) chợt xuất hiện những mảnh vụn màu trắng, chúng chầm chậm chầm chậm bay lơ lửng.

Lão pháp sư trông thấy, liền lấy một ít tro hòa với máu của ông ta rồi ném về phía đó, lớn tiếng hô "Tụ Hồn Kết Phách".

Những mảnh vụn lay động, sau đó như có một lực vô hình nhanh chóng liên kết chúng lại với nhau, để tạo ra hình dạng.

Tôi bất giác giựt mình, nhận ra hình dạng được tụ kết kia chính là hồn phách nam nhân mà tôi đã từng gặp ở trong căn phòng gần cái giếng cạn. Đây chắc chắn không phải là trùng hợp rồi.

Lão pháp sư ra vẻ đắc ý, ông ta liền vung tay lên, hồn phách cũng bay lên trên cao, nhân cơ hội đó ông ta lập tức nói lớn "Siêu Thoát".

Vụt.

Gió mạnh phá tung cửa thổi vào bên trong nhà lớn, những đồ đạc bày trí trên bàn thờ rơi lả tả xuống nền gạch, mọi người kinh hãi mà chứng kiến tình huống quá sức tưởng tượng.

Trong khoảnh khắc hồn phách kia tan biến vào hư không, tựa như chưa từng tồn tại, anh ta có quay mặt về phía tôi, cảm giác quen thuộc một lần nữa lại tràn về, tôi mơ hồ nghĩ ngay tới cái người đứng ở ngoài cửa phòng trong đêm tối hôm trước.

Hình như mọi chuyện đang dần được sáng tỏ, âm mưu của nữ quỷ tân nương bắt đầu rõ ràng hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.