Hạ Diệu Diệu mặc đồ ngủ cotton màu xanh không tay, 3tay cầm ly sữa nóng, đứng dựa bên cửa phòng sách c2ủa Hà Mộc An, ánh mắt trìu mến, nở nụ cười lười bi0ếng thoải mái, dưới ánh nắng, làn da cô như phát s0áng, trắng hồng mịn màng
Cách đó không xa,3 Hà Mộc An đang bận rộn bên bàn làm việc, đột nhiên đứng dậy tìm tài liệu ở sau lưng, không có phản ứng gì với việc cô đang đứng ở cửa
Hạ Diệu Diệu nhướng môi cười, mặc dù món cá kho bị cháy, cũng rất khó ăn, nhưng tâm trạng cô lại rất tốt, rất rất tốt
Hà Mộc An coi như không nhìn thấy cô, có một số việc không thể bắt đầu, bắt đầu rồi thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt
Cánh cửa phòng sách không đóng kín hoàn toàn, nhìn từ khe cửa vào có thể thấy được những giá sách bằng gỗ cao lớn như những bức tường, từ sàn nhà lên đến trần nhà, bao nhiêu hàng cột, không nhìn thấy điểm cuối, phòng sách này không khác gì một thư viện tầm trung
Hà Mộc An tập trung xử lý công việc, giống như phật tử một lòng hướng Phật, thành tâm, không dễ bị sự đời làm phiền
Anh cũng không để tâm đến Hạ Diệu Diệu, cô đắc ý chán thì tự khắc sẽ rời đi, nói chuyện với cô chỉ càng khiến cô đắc ý thêm
Gần đây việc đáng để cô đắc ý có quá nhiều, nhiều đến mức khiến cô phỏng hết mũi lên rồi
Một lúc sau, quả nhiên Hạ Diệu Diệu rời khỏi trong sự luyến tiếc, rề rà từng bước một, tiện thể đóng cửa lại giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591847/chuong-565.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.