Em họ Lục thấy vợ yêu ngẩn người trên sân thượng vắng người, không nhịn được cười cô lười biến3g, nhưng trong lòng tràn ngập yêu thương: “Tiểu Nhan, tới đây này.” Tiểu Ngư đi, bây giờ tron2g nhà không có người, bên E
ngoài có người đánh bóng, ba mẹ mở mấy bàn mạt chược, xuố0ng xem một chút cũng được
Bùi Nhan nghe vậy cắn răng nhưng vẫn cố giả vờ mỉm cười: “Đ0ược, em tới ngay!” Nhớ tới mới vừa rồi Ô Ảnh bỏ chạy như thấy ăn mày là cô ta lại cực kì tức 3giận
Bùi Nhan sẽ không nuốt cơn tức này như vậy, thứ mà người nhà họ Ô bọn họ chưa từng thấy thì cho rằng tất cả mọi người đều giống bọn họ à: “Anh Lục.” Bùi Nhan cười ngọt ngào khoác cánh tay cậu ta
Em trai họ Lục vỗ tay cô ta, vừa muốn thể hiện trách nhiệm đàn ông lại cũng rất yêu chiều vợ
Bùi Nhận thấy phiền nhất là dáng vẻ này của cậu ta, chẳng có chút bản lĩnh nào, tiền rơi từ trên trời rơi xuống cũng chẳng có năng lực mà kiểm chứ đừng nói đến việc so sánh với Hà Mộc An, cũng chẳng so được với Hạ Vũ
Nhưng khi nói chuyện cô ta không bao giờ để lộ ngoài, giọng nói mềm mại êm ái, luôn để cho người khác thoải mái: “Vừa rồi Tiểu Ảnh ngoan quá, đeo quà tặng kèm của Tiểu Ngư khi mua ngọc, rất vui vẻ, em chỉ hỏi một câu mà lại bỏ chạy như sợ em sẽ cướp của nó vậy, đứa bé này…” Em họ nhà họ Lục nghe vậy an ủi vợ: “Em đừng so đo với nó, nó chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591832/chuong-550.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.