“Hà Mộc An đồ tâm thần phân liệt nhà anh, sao anh lại giày vò c3on gái em thành ra thế này.” Hạ Diệu Diệu xốc lại tinh thần, q2uyết định giải quyết thật nhanh vấn đề của sư phụ rồi sẽ đi th0am gia buổi họp phụ huynh của con gái
Nó mới bao nhiêu0 tuổi mà giả vờ trưởng thành, trẻ con nên có dáng vẻ của trẻ c3on mới đúng.” Hạ Diệu Diệu kiên quyết đặt ba phương án xuống bàn: sự trái ngược đáng yêu, phong cảnh trữ tình, liễu phất phơ trong gió, nếu còn không hài lòng thì tự đi mà sáng tác
Bỏ lại sau lưng vị sư phụ khó tính, cô đi họp cho con gái đây, trên đường cô tự mình lầm bầm trách móc Hà Mộc An
Chút thời gian đó mà anh cũng không dành ra được thì sinh con làm gì, một mình không phải nhẹ người hơn sao
Nói thì nói vậy thôi nhưng cô cũng biết đàn ông không ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình mà cả ngày lo toan chuyển nhà thì đâu phải đàn ông
Cô cũng giống như sư phụ của mình, cứ lầm bầm cho sướng mồm, không coi đây là vấn đề.
Hạ Thượng Thượng thật sự không cần mẹ đích thân đến đây để họp cho cô bé, cô bé đã sớm không còn là đứa trẻ cảm thấy tủi thân chỉ vì mẹ không đến rồi, suy nghĩ còn thoáng hơn cả mẹ
Hạ Diệu Diệu thương con gái, trong mắt cô, con bé vẫn chỉ là nhóc con tám tuổi, thỉnh thoảng ôm trong lòng vuốt ve hôn hít, lâu lâu lại trêu con bé để nó phải nhảy dựng lên, nhìn đến là đáng yêu
Mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591806/chuong-524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.