Cô gái bối rối, không cam lòng né tránh ánh n3hìn chòng chọc vào mình nhưng cũng biết mình2 không thể đắc tội đối phương được! Anh Điền0 cũng phải cúi đầu trước cô gái này thì cô t0a cũng không điên mà chạy lên tìm cái chết. 3Cô ta vẫn biết suy nghĩ.
Cô gái siết tay thật chặt một lát rồi buông ra, địa vị thấp hơn người ta thì chỉ có thể biết co biết duỗi! Cô ta làm được mà! Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Hình Tiểu Hàng thì có thể hiểu mọi chuyện, cô ta không việc gì phải vứt bỏ bản thân vì một vì một cuộc tình không thể níu kéo.
Cô gái khẽ cắn răng đi ra, trong nháy mắt đã hạ thấp mình, ánh mắt nhún nhường: “Rất xin lỗi cô Hạ, vừa rồi tôi chỉ vô tình đẩy cô, mong cô bỏ qua sự ngu xuẩn của tôi.”
Hình Tiểu Hành lập tức ngước mặt lên nhìn cô ta như gặp quỷ: “Cô vừa nói gì? M* kiếp, cô dám đẩy Tiểu Ngư?”
Hạ Tiểu Ngư thấy vậy thì vỗ về Hình Tiểu Hành đang muốn nổi giận, “rộng lượng” nhìn đối phương: “Không sao, cũng không phải chuyện lớn gì, lần này cứ bỏ qua đi.”
“Cảm ơn, cảm ơn, vừa rồi tôi nhầm, tôi không quen cậu Hình, tôi còn có việc nên đi trước nhé!” Cô gái cúi đầu rồi vội vàng rời đi.
Hình Tiểu Hàng thấy vậy còn không buông tha: “Sao em có thể tha thứ cho cô ta như vậy được! Độc nhất là lòng dạ đàn bà, làm sao chúng ta biết vừa rồi cô ta có ý nghĩ xấu xa gì!”
Hạ Tiểu Ngư nghe vậy, mỉm cười nhìn dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591768/chuong-486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.