Hơn một năm rồi Hà Tự Viên chưa từng bước chân vào nhà chính, so với quyền lực hô mưa g3ọi gió trước đây thì hơn một năm đội nắng phơi mưa, ngày ngày khua gậy xách xô, cầm ch2iếc gậy sắt to như cánh tay đuổi đám lợn còn khỏe hơn cả voi, khiến dù ông ta vẫn tràn0 trề sức sống nhưng đã gầy và đen hơn nhiều.
Đôi tay đặt trước bụng đã thô ráp0 đầy vết chai, còn có vết tích do bị cước vào mùa Đông năm ngoái để lại. Ông ta cẩn th3ận đứng ở phòng khách, Hạ Diệu Diệu không thể hiểu nổi tại sao ông ta thà chịu tội cũng không chịu rời đi. Công việc phấn đấu đến chết vì ngài Hà không có ai có tư cách nói ông ngu muội, chỉ là người không có lý tưởng như cô mới không thể hiểu nổi ông ta.
Hạ Diệu Diệu khẽ cười: “Chú Hà ngồi đi.”
“Thôi, sau núi vẫn còn việc, phu nhân có việc gì cứ dặn dò.” Hà Tự Viên cúi đầu không ngẩng lên.
Vẻ mặt Hạ Diệu Diệu dịu dàng, ông ta có lỗi với Hà Mộc An nhưng chưa đến mức có lỗi với cô. Cho dù có lỗi với cô thì sau khi việc xảy ra ông ta đã bồi thường, đừng nói cái gì mà ba nghìn vạn không mua được tháng ngày con gái cô có ba có mẹ: “Chú Hà khách sáo quá, tôi thấy gần đây chú cũng rảnh rỗi nên muốn mời chú trở về chăm sóc cho Hà Bất, không biết chú Hà có tiện không?”
Quản gia Hà đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng cô.
Hạ Diệu Diệu kinh ngạc không ngờ ông ta lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591758/chuong-476.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.