*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hà Mộc An thấy thế thì thu ánh mắt đang đặt trên người con gái lại, nói chuyện cũng phải có người nói cùng mới được, rõ ràng là Thượng Thượng không phối hợp lắm, không gian lại quay về với sự yên tĩnh, chỉ có hai người đang im lặng ăn sáng.
“Buổi sáng tốt lành con yêu.” Giọng nói nhẹ nhàng vui vẻ phát ra từ cầu thang xoắn.
Không khí cứng ngắc trong phòng ăn lập tức được thả lỏng.
Hạ Thượng Thượng đang chọc miếng trứng rán trong đĩa liếc nhìn mẹ một cái: “Mẹ lại sắp muộn giờ rồi, tốt gì mà tốt…”
Hạ Diệu Diệu hôn con gái một cái rồi mới3ngồi vào vị trí của mình: “Thế là con không hiểu rồi, ngày xưa mẹ học rất giỏi vậy nên bây giờ khi đi làm mẹ có thể thường xuyên đến muộn, hà hà. Vậy nên con gái yêu của mẹ phải cố gắng nỗ lực học tập, không được chểnh mảng đâu đấy.” Nói xong cô liền quay sang Hà Mộc An, cười híp mắt rồi chớp một cái: “Chào buổi sáng, chú Tra, cho một cốc sữa đậu phộng.”
Tối qua Hà Mộc An rất thoải mái, sáng sớm lại thoải mái lần nữa, đương nhiên là anh biết Hạ Diệu Diệu cười cái gì, bình tĩnh tiếp tục ăn nốt.
Hạ Diệu Diệu cười với anh, không phải là vì dư âm của chuyện sáng nay mà chỉ đơn giản2là tâm trạng vui vẻ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591735/chuong-453.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.