*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ngài Hà xuống rồi, anh đi chào hỏi ngài Hà rồi chúng ta về, em đừng chạy lung tung anh về luôn có biết không, không được chạy lung tung.”
Mắt cô gái sáng lên: “Ngài Hà? Là ngài Hà mà bọn họ thường hay nói sao? Tốt quá, em có thể đi gặp ngài Hà không? Em cũng đi, em cũng đi… anh Tần…”
Tần Đình thở dài, xoa đầu cô ấy thỏa hiệp: “Sau khi qua đó không được nói chuyện, mắt không được nhìn chằm chằm người ta, không được… Thôi bỏ đi, Hà Mộc An không phải là người thích tính toán chuyện nhỏ.”
Cô gái cực kì hưng phấn: “Em yêu anh Tần nhất, anh Tần yên tâm em nhất định sẽ không gây phiền phức cho anh. Em biết mà, anh quá coi3thường em rồi.”
Tần Đình nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô ấy, lắc đầu cười: “Được, tin em.” Huống hồ không phải anh không muốn mang cô ấy theo mà là sợ cô không thích giao tiếp với người lạ.
Tần Đình muốn chào hỏi Hà Mộc An thật ra cũng rất đơn giản. Mặc dù hôm nay Hà Mộc An đứng ở đây vui cùng mọi người nhưng đó chỉ là nói vui thôi. Những người có thể đến chào hỏi anh đều là những người từng gặp trong hội nghị, cấp bậc không đủ không có quan hệ thì không ai dám chủ động tiến lên.
Tần Đình là người mà được các giám đốc phía dưới coi trọng, giới thiệu với Hà Mộc An cũng không quá đề cao.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591728/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.