*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hà Mộc An có tố chất tâm lý tốt nên không bật cười hay mắng chửi, vẫn rất nghiêm túc phối hợp với cô: “Rốt cuộc là sao vậy… Sau này anh để em tắt trước…” Lời hứa này có cũng như không!
Hà Mộc An lại đẩy cô.
“…” Hạ Diệu Diệu bất động, cô có ngốc mới để mình rơi xuống.
Hà Mộc An lại đẩy.
“Đẩy, đẩy, đẩy, đẩy cái gì mà đẩy!” Hạ Diệu Diệu vì sự mềm mỏng của Hà Mộc An mà càng làm tới, tính tình khó chịu hơn lúc nãy rất nhiều. Cô bỏ chăn ra, đẩy anh vào phòng sách, thuận tiện khóa luôn cửa lại.
Hà Mộc An nhìn cánh cửa phòng sách3bị khóa, thôi chết rồi sao anh lại quên mất một câu là được voi đòi tiên nhỉ? Lúc này Hà Mộc An thật sự không muốn quan tâm đến cô nữa, có thời gian đó sao không đi làm việc gì có ý nghĩa hơn đi. Nếu như bây giờ anh đạp cửa về núi Hà Quang, Hạ Diệu Diệu nhất định sẽ đuổi theo tìm cách xin lỗi. Nếu đoán sai thì hơn ba mươi năm qua anh sống lãng phí rồi.
Thói quen là một thứ rất đáng sợ, thời gian yêu đương ba năm trước chính đã khiến tính cách cô trở nên không thể chấp nhận được.
Hà Mộc An đứng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591704/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.