*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tiểu Thược, nào, chị đưa em đến phòng thay đồ. Chị gọi em là Tiểu Thược được không?”
Tiểu Thược vội vàng khiêm tốn chạy đến: “Được ạ, chị Diêu.”
…
Hạ Diệu Diệu cũng tự suy nghĩ, đặt mình vào vị trí Hà Mộc An, tự cho mình cao thượng không nên chỉ vì chuyện đó mà nghi ngờ này kia đi hỏi anh, như vậy quá mất giá. Huống hồ cô cảm thấy Hà Mộc An thích cô nên cô có quyền cao3ngạo.
Nghe nói khi dây dưa với người phụ nữ nào đó Hà Mộc An vẫn thể hiện cái dáng vẻ mắt cao hơn đầu không thèm quan tâm.
Nhưng thực tế, cô không độ lượng được như mình nghĩ. Lúc nghĩ thì cô cho rằng mình đã tu luyện thành tiên rồi, nhưng lúc trở về với hiện thực thì chỉ muốn gây sự với Hà Mộc An. Cô chỉ muốn mang việc đó ra châm chọc khiến anh căng thẳng nhằm thỏa mãn mình.
Hoặc chính xác hơn là khiến cô yên lòng.
Hạ Diệu Diệu đợi hai ngày, đợi đến mức buồn bực nóng nảy. Con người chính là kì lạ như vậy, vốn chỉ là một việc rất nhỏ, hỏi luôn thì có lẽ hôm đó đã2không sao rồi. Vậy mà cứ phải chọn “ngày lành tháng tốt”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591702/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.