*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Du Văn Bác phụ họa: “Phương Thậm, hội trưởng hội sinh viên lúc chúng ta còn đi học. Hạ Diệu Diệu trước đây từng làm phó.” Anh ta không còn gọi Diệu Diệu nữa, sau khi cô kết hôn, những cách xưng hô nào cần tránh thì phải tránh.
Hà Mộc An bỏ điện thoại xuống, nhàn nhạt liếc mắt nhìn, gật đầu rồi tiếp tục nghe điện thoại.
Phương Thậm và Du Văn Bác không hề cảm thấy có gì không đúng, lịch sự tạm biệt đối phương, sau đó lùi lại mấy bước đi về phía tiếng khóc lóc đằng kia.
Tiểu Thược buồn bực nhìn người đàn ông3vẫn còn đang nghe điện thoại. Cô ta lại nhìn hai vị tổng giám đốc không được tiếp đón nhưng vẫn cảm thấy bình thường. Đột nhiên cô ta có một loại xúc động muốn dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn anh, vì anh đã dễ dàng chà đạp đám người mà cô ta không đắc tội được.
Sự ngưỡng mộ lại mang theo chút động lòng lúc đó, không liên quan đến tình yêu mà chỉ là sự rung động khi ngọn núi vẫn luôn đè ép trên đầu mình có thể dễ dàng đẩy ra.
Tiểu Thược không nhịn được nhìn ra sau, thấy hơi hâm mộ người nhặt bóng đi theo sau lưng người đàn ông kia, chắc làm người nhặt bóng của2anh cũng sẽ không cần nhìn sắc mặt người khác.
Cô ta nghĩ đến đám người bọn họ muốn qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591700/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.