Thương Thượng nhà mình cũng vậy, cái này là lúc anh ấy ra ngoài con gái mình bắt phải đeo lên
Bây giờ rốt cuộc có thể tháo xuống rồi, sao có thể không vui chứ, cầm lấy chơi đi
Con trẻ mà, chỉ là thích thú mới lạ thôi, chút nữa chơi chán rồi sẽ không thích nữa
Có một thứ có thể khiến bọn nó vui vẻ vậy thì là vật có giá trị, có đúng không bé ngoan?”
Tiểu Lộ ngượng ngùng trốn vào trong lòng ba.
Anh Lư mất tự nhiên không dám nhìn thẳng vào đối phương, nếu người bên cạnh là ngài Hà, vậy vị này chắc là Hà phu nhân rồi
Anh ta không biết nên dùng thái độ khách sáo ra sao để nói chuyện, cung kính thế nào lại không quá xu nịnh khiến người ta không thoải3mái
Anh ta định lấy chiếc cúc trong tay con trả cho người đàn ông mà anh ta không dám nhìn một cái này, chiếc cúc này chắc rất giá trị.
Bé trai trốn trong lòng không đưa cho anh ta
Anh Là ngượng ngùng, nóng ruột nhìn vợ đang nói chuyện đến vui vẻ chẳng phát hiện ra chuyện gì, em làm gì thế? Ủy viên Mạnh thấy chồng vẫn định lấy liền không nói chuyện nữa: “Anh làm gì thế, nó thích thì để nó chơi, một cái cúc thôi mà.” Trả thì thể hiện con nhà mình không được giáo dục tốt à? Khách sáo quá sẽ rất gượng gạo: “Lớp trưởng đã nói là để nói chơi rồi.” Cô quay đầu oán giận với lớp trưởng Hạ là trẻ con bây giờ khó nuôi cũng chẳng nghe lời thế nào.
Hạ1Diệu Diệu cũng đồng cảnh ngộ nên vội vàng gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591666/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.