“Tu dưỡng dần dần...”
Hạ Diệu Diệu cung kính ngồi xuống bên cạnh Phạm Tiểu, cực kì khiêm tốn
Phạm Tiểu yêu kiều ngồi xuống đối diện Thượng Quan Dật Thái, từ trên cao nhìn xuống cô ta
Thượng Quan Dật Thái cười lạnh giống như đang nhìn một chiếc mặt nạ da người: “Sao nào, có được chút thành tích nho nhỏ như vậy đã mãn nguyện rồi hả? Phạm Tiểu mà tôi quen không phải là loại người đó.”
“Đó là do cô đánh giá cao tối rồi, tôi chính là loại người như vậy, không cần vinh hoa phú quý, không cần sống lâu muôn đời
Tôi chỉ cần tàm tạm là được, nếu không thì đừng quá cao sẽ ngã..
đau lắm!” Mặt Thượng Quan Dật Thái đen lại, đột nhiên cô ta cười lên: “Vậy thì cũng từng đứng trên vị trí như vậy, vẫn3tốt hơn rất nhiều những người từ trước đến nay chưa từng với tới.” Phạm Tiểu cũng cười, còn khoa trương hơn cả Thượng Quan Dật Thái: “Đúng vậy, vì vậy bây giờ tôi có thể nhìn ra tương lai của các cô
Cô cũng cố gắng trẻo cao lên một chút, tôi đã phải giúp cô đưa bậc thang.” Thượng Quan Dật Thái nhìn Phạm Tiếu.
Phạm Tiếu cũng nhìn Thượng Quan Dật Thái
Hai người miệng cười nhưng trong lòng không cười nhìn nhau, lạnh nhạt, thù ghét
Ánh mặt của Thượng Quan Dật Thái giả vờ như vô tình lướt qua Hạ Diệu Diệu rồi lại nhanh chóng quay về nhìn Phạm Tiểu: “Không so được với cô có sự giúp đỡ từ bên trong.”
“Đây cũng là một phần sức hút của cá nhân tôi, không phải sao?”
Thượng Quan Dật Thái nghe vậy thì khóe1miệng giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591664/chuong-381.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.