Cao Nhã Mỹ cởi bỏ chiếc cúc ở phần eo, không để quần áo chạm vào da của phu nhân, để làm được điều cũng không hề đơn giản, cũng được coi như một dạng tay nghề khác: “..
Ông chủ mặc dù rất nghiêm khắc nhưng rất tốt bụng, đừng thấy bình thường ngài ấy không hay nói gì nhưng trước nay chưa từng trừng phạt chúng tôi lần nào, giờ chúng tôi già rồi, ở đâu rồi thì cũng sẽ phải nghỉ hưu, vậy mà ngài ấy không ép buộc chúng tôi phải rời đi, còn nuôi ăn nuôi ở, nói thật lòng một năm tôi cũng chẳng may được cho ngài ấy mấy bộ đồ tổng quản Mễ cũng chẳng3lau xe được mấy lần, đa số đều do người dưới làm, nhưng mà ngài ấy vẫn cho chúng tôi ở lại đây, trong thâm tâm chúng tôi luôn cảm kích ngài ấy.”
Bà ta giúp Hạ Diệu Diệu mặc chiếc áo lên người, da của phu nhân rất trắng, bà ta kéo một sợi đai ra lụa ra thắt vào eo của cô: “Vậy nên chúng tôi cũng rất kính trọng phu nhân
Nói chuyện này có hơi chút mạo muội nhưng lúc nãy Dật Thái có đến tìm tôi.”
“...” Cô đã rời khỏi Hồng Đại rất lâu rồi, nếu không phải do dì Cao đột nhiên nhắc đến thì cô cũng quên mất mình đã từng làm việc ở đó.
Giọng bà ta1chậm rãi: “Dật Thái chưa từng phải chịu khổ, làm việc gì cũng muốn đánh nhanh thắng nhanh, coi mình là trung tâm, lúc nào cũng cảm thấy mình là tốt nhất, chẳng hề biết suy nghĩ cho người khác, sau này phu nhân cùng và nó làm việc với nhau, nếu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591661/chuong-378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.